Đến cửa ngự thư phòng, Kim Phi duỗi người. Thấy vậy, Thiết Chùy ngồi cách đó không xa, lập tức dẫn theo vài cận vệ đi tới. “Ngồi đây có nhàm chán không?” Kim Phi hỏi. Trong ngự thư phòng có cấm quân và Châu Nhi, sau khi cận vệ tới, y có thể tạm thời nghỉ ngơi. Mặc dù Thiết Chùy trông có vẻ vô tư nhưng lại rất nghiêm khắc trong việc quản lý cận vệ. Cho dù đang nghỉ ngơi, cận vệ cũng không thể tùy ý đi đi lại lại, càng không thể nói chuyện phiếm, chỉ có thể ngồi dưới đình bên sân tường, yên lặng lặng chờ Kim Phi đi ra. Điều tương tự cũng xảy ra với đội trưởng Thiết Chùy. Kim Phi chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhàm chán. “Nhàm chán?” Thiết Chùy sửng sốt một chút, sau đó hèn nhát nói: “Tiên sinh, ngài muốn tăng tiền công cho chúng ta sao?” “Ta trả tiền công cho các ngươi thấp sao?” Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy. "Không phải, nhưng ai lại chê tiền công của mình cao chứ?" Thiết Chùy cười trả lời. Để tránh việc nhân viên hộ tống lười biếng, Trương Lương đã đặt ra cấp bậc về tiền công cho nhân viên hộ tống, thông qua thời gian nhập ngũ, thành tích, trình độ chuyên môn, các cấp bậc khác nhau được đánh giá một cách toàn diện. Nhân viên hộ tống của Kim Phi đều là những cận vệ tinh nhuệ được tuyển chọn từ nhóm vệ sĩ sớm nhất, cộng thêm trợ cấp riêng nên bình thường lương của cận vệ cũng cao hơn so với đại đội trưởng của đại đội bên dưới. Hầu hết tất cả các cận vệ đều hài lòng với tiền công, nhưng như Thiết Chùy đã nói, có ai lại không thích tiền công cao chứ. "Tiểu tử ngươi nói rất có lý, ta nhịn không được muốn đá ngươi một cước!" Kim Phi giơ chân đá Thiết Chùy. Bình thường Thiết Chùy sẽ không né tránh, nhưng anh ta nhìn thấy hôm nay Kim Phi có vẻ hơi cáu kỉnh, muốn trêu chọc Kim Phi đang bức bội, coi như là đánh lạc hướng sự chú ý của Kim Phi, né người tránh đi, sau đó chạy về phía cửa. "Này, tiểu tử ngươi còn dám chạy!" Kim Phi đuổi theo, nhưng vừa mới chạy tới cửa thì thấy Thiết Chùy đã dừng lại. Sau đó Kim Phi nhìn thấy Nathan và Myda đang đứng cách chỗ cửa không xa. Kim Phi nhanh chóng đưa hai tay ra sau lưng, trở lại vẻ mặt nghiêm túc như trước. Trong ngự thư phòng, các cấm quân đều là những người cũ đi theo Cửu công chúa, thường xuyên gặp được Kim Phi, thấy Kim Phi cư xử không chuẩn mực thì cũng không sao, nhưng Nathan và Myda là sứ giả từ cao nguyên, để cho bon họ thấy đường đường là quốc sư của Đại Khang mà lại cùng cận vệ đùa giỡn thì còn ra thể thống gì? Nathan cũng biết đạo lý này, mắt nhìn thẳng, giống như cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng mặt Myda đầy tò mò, dụi mắt, nghi ngờ nhận nhầm người. Kể từ khi Kim Phi đánh bại Đan Châu và Gada, truyền thuyết về y đã dần được lan truyền trên cao nguyên. Trong truyền thuyết mà Myda nghe được, Kim Phi là vị thần sấm sét, thần thánh uy nghiêm, không thể xâm phạm. Kể từ khi biết phải đến Đại Khang để gả cho Kim Phi, mỗi khi đêm khuya vắng người, Myda không khỏi nghĩ đến việc Kim Phi là người như thế nào. Mặc dù Nathan nói Kim Phi là một người có học, tao nhã lịch sự và còn rất trẻ tuổi, nhưng Myda không tin và cho rằng đây là cái cớ của Nathan để dụ dỗ cô ta đến Trung Nguyên. Theo suy đoán của Myda, Kim Phi hẳn là một người đàn ông trung niên, đầy râu, tính tình rất xấu, sẽ giết chết bất cứ ai dám trái lệnh bằng thần lôi. Sau khi gặp Kim Phi trước đó, Myda nhận ra rằng a thúc cô ta không hề lừa dối cô ta, Kim Phi thực sự là một người có học trẻ tuổi, dáng dấp vô cùng tuấn tú và nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lịch sự. Quả thực, y trông thuận mắt hơn nhiều so với những người đàn ông thô bỉ trên cao nguyên. Ngoại trừ việc không đồng ý giúp đỡ bộ lạc Hắc Hổ, nhìn chung Myda khá hài lòng với người mình phải gả trong tương lai.