Kim Phi không thèm để ý xua tay. Trong thời đại phong kiến, ở một số gia đình có quy định, nếu nam chủ chưa quay về, thì đàn bà và trẻ con không được ăn cơm trước. Khi hai người mới lập gia đình, Quan Hạ Nhi cũng như vậy, sau khi được Kim Phi nhắc nhở nhiều lần, sau này phát hiện công việc và thời gian nghỉ ngơi của Kim Phi cực kì thất thường, nếu thật sự phải đợi y về mới bắt đầu ăn cơm, ước chừng bốn đứa nhỏ mỗi ngày đều phải đi học muộn, nên dần dần không còn chờ Kim Phi nữa. Chẳng qua mỗi lần Kim Phi không đến ăn cơm, Nhuận Nương sẽ để phần cơm cho y. Trong lúc Kim Phi và Quan Hạ Nhi đang nói chuyện, Nhuận Nương đã dọn thức ăn lên. “Đương gia, buổi chiều Lộ Khiết muội muội có đến tìm ta, Quan Hạ Nhi vừa giúp Nhuận Nương dọn mâm, vừa nói: “Chàng định bao giờ mới động phòng với muội ấy?” Khụ khụ! Kim Phi bị sốc đến mức ho khan trước câu hỏi bất ngờ của Quan Hạ Nhi. “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?” Kim Phi hơi mất tự nhiên hỏi: “Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, hoàn thành nhiệm vụ trước Tết!” “Chàng đã tạm hoãn à?” Quan Hạ Nhi tức giận liếc nhìn Kim Phi, sau đó chỉ vào hai cái túi đặt bên cạnh: “Lát nữa ta đến chỗ Lộ Khiết muội muội, tặng chăn bông và áo bông cho cô ta, coi như là quà kết hôn của hai người, chàng đi cùng ta chứ?” Kim Phi vừa vào đã nhìn thấy hai cái túi này, nhưng y không để ý, bây giờ mới biết hóa ra trong đó là chăn bông và áo bông. Miền Bắc trời lạnh, tặng hai cái này cho Lộ Khiết cũng hợp lý. “Trời cũng đã tối rồi, ngày mai rồi đi?” Kim Phi không muốn đi lắm. “Hai người cũng đã kết hôn rồi, còn kiêng dè điều này sao?” Quan Hạ Nhi nói: “Trời cũng tối rồi, chàng yên tâm để ta đi một mình sao?” Làng Tây Hà bây giờ ba bước một trạm gác năm bước một nơi canh gác, vào ban đêm khắp nơi đều là đèn đường, vào buổi tối sẽ thường xuyên tuần tra, nói không chừng còn an toàn hơn ban ngày. Nhưng Quan Hạ Nhi nói như vậy là muốn để Kim Phi đi cùng cô. Cho dù Kim Phi là trai thẳng thì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, vậy ta đi cùng nàng!” Dù sao thì cũng chỉ ở sân sau, xem như đi dạo sau bữa cơm. Ăn cơm xong, Kim Phi vốn muốn giúp Nhuận Nương thu dọn chén đũa, nhưng đã bị Quan Hạ Nhi kéo đi. Không có cách nào khác, Kim Phi chỉ đành ôm chăn, đi ra sân sau với Quan Hạ Nhi. Băng Nhi bưng chậu rửa mặt đi ra từ gian nhà chính, vừa hay nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đi đến, vội đặt chậu rửa mặt xuống dưới mái hiên, đến nhận cái túi trong tay Quan Hạ Nhi và Kim Phi. “Công chúa nhà muội đâu?” Quan Hạ Nhi hỏi. “Điện hạ vừa rửa mặt, bây giờ đang đọc sách!” Băng Nhi trả lời. Nhưng giọng lớn hơn bình thường, rõ ràng là đang nhắc công chúa Lộ Khiết rằng Kim Phi và Quan Hạ Nhi đã đến rồi. Quan Hạ Nhi cũng hiểu ý của cô ta nên đã cố ý đi chậm lại. Cô đi đến cửa gian nhà chính, công chúa Lộ Khiết đã cầm sách ra đón. “Tiên sinh, tỷ tỷ, sao hai người đến đây vậy?” “Bọn ta đến tặng áo bông và chăn bông cho muội!” Quan Hạ Nhi chỉ vào cái túi trong tay Băng Nhi. Những người chịu đựng cái lạnh càng khao khát sự ấm áp, từ lâu công chúa Lộ Khiết đã nghe nói Kim Phi đã làm được một loại vật liệu dệt mới gọi là cây bông vải, chăn bông và áo bông được làm ra vừa nhẹ vừa mềm mại. Thật ra công chúa Lộ Khiết rất muốn tìm Quan Hạ Nhi để xin một chiếc, nhưng cô ta cũng biết, cây bông vải là thứ quý hiếm được Kim Phi phái đội viễn chinh đến tìm ở vùng núi cách xa hàng nghìn km, cả Đại Khang chỉ có được một ít, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng chỉ được phân một chiếc chăn, vì vậy công chúa Lộ Khiết cũng biết điều không mở lời. Không ngờ Quan Hạ Nhi lại chủ động đưa chăn đến đây.
Dù công chúa Lộ Khiết rất thích nhưng vẫn xua tay nói: “Tỷ tỷ, không được, cái này quá quý, muội không thể nhận được!”