Kết quả nghe thấy vừa nãy Kim Phi kêu công chúa Lộ Khiết mệnh lệnh bản thân mở cửa, công chúa Lộ Khiết gần như không trả lời, lập tức Băng Nhi hiểu được ý của công chúa Lộ Khiết. Vì thế cô ta lặng lẽ quay người qua, cứ giống như không nghe thấy giọng nói của Kim Phi vậy. Sương Nhi nghe thấy có động tĩnh từ nhà bếp truyền ra, sau đó nhìn thấy Băng Nhi đưa ngón tay lên với cô ta, là tư thế tay không được lên tiếng. “Được rồi, chìa khoá ta lấy đi, sáng ngày mai lại đến mở cửa cho hai người!” Quan Hạ Nhi ở trước cửa nói: “Băng Nhi, Sương Nhi ta dắt đi, hôm nay cứ để mấy người A Liên bảo vệ ở đây!” Nói xong, Quan Hạ Nhi tay trái cầm chìa khoá, tay phải kéo theo Băng Nhi đi. Băng Nhi không muốn đi, kết quả lại nhìn thấy Quan Hạ Nhi chớp mắt với cô ta. Băng Nhi hiểu ý, nói với trong phòng: “Điện hạ, ta và Sương Nhi theo phu nhân đi nhé!” Sau khi nói xong lại nói một đoạn ngôn ngữ địa phương của thảo nguyên với người trong phòng. Kim Phi thuận theo khe cửa nhìn ra ngoài, phát hiện Băng Nhi, Sương Nhi thật sự theo Quan Hạ Nhi đi rồi, không khỏi có chút căng thẳng. Quay đầu nhìn về phía công chúa Lộ Khiết: “Vừa nãy câu nói cuối cùng của Băng Nhi là gì?” Đoạn câu nói cuối cùng của Băng Nhi vừa nãy là dùng ngôn ngữ địa phương của thảo nguyên, Kim Phi hoàn toàn không hiểu. “Không... Không có gì...” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu: “Cô ta đang chúc phúc ta!” “Chúc phúc nói một đoạn dài như vậy sao?” Kim Phi nghi ngờ. Nhưng công chúa Lộ Khiết lại cúi đầu không nói chuyện. Bên ngoài sân, Quan Hạ Nhi cũng hiếu kỳ như vậy: “Băng Nhi, vừa nãy ngươi nói với Lộ Khiết muội muội gì vậy?” “Không có gì!” Băng Nhi sau đầu, sau đó dừng bước chân lại: “Sương Nhi, ở lại đây bảo vệ điện hạ và tiên sinh, ta đưa phu nhân về trước!” “Được!” Sương Nhi gật đầu, vươn người nhảy vào trong sân. Sau khi đáp đất cũng không phát ra một tiếng động nào cả. “Băng Nhi, nếu không muội với Sương Nhi hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi?” Quan Hạ Nhi nói: “A Liên bọn họ ở đây, ta đợi chút nữa Thiết Chuỳ sắp xếp mấy người đến, không sao đâu.” Lộ Khiết công chúa chỉ ở phía sau sân của Quan Hạ Nhi, vừa nãy khi cô và Kim Phi đến chỉ dẫn theo A Liên và hai nhân viên hộ trong trong đội cận vệ của Kim Phi. Bây giờ Quan Hạ Nhi trở về sẽ để bọn họ lại tạm thời bảo vệ Kim Phi. “Đa tạ ý tốt của phu nhân, nhưng lúc nào cũng bảo vệ điện hạ là sứ mệnh của ta và Sương Nhi!” Băng Nhi lắc đầu nói: “Bọn ta bắt buộc phải ở xung quanh điện hạ.” Thật ra vừa nãy lời nói cuối cùng cô ta dùng ngôn ngữ địa phương chính là nói với công chúa Lộ Khiết, cô ta và Sương Nhi rời đi một chút trước, sau đó lại trèo tường trở về. Sương Nhi cũng nghe cô ta nói như vậy mới phối hợp rời khỏi sân với cô ta như thế. Quan Hạ Nhi thấy thái độ của Băng Nhi kiên quyết, cũng không miễn cưỡng nữa, đợi sau khi Băng Nhi tiễn cô về thì thả Băng Nhi trở về. Trong phòng, Kim Phi lại gọi mấy tiếng, không thấy ai quan tâm y chỉ có thể bất lực quay người lại, nhìn về phía công chúa Lộ Khiết: “Vừa nãy sao cô không kêu Băng Nhi, Sương Nhi quay lại mở cửa?” “Tỷ... Tỷ tỷ nói hôm nay chúng ta động phòng...” Công chúa Lộ Khiết cúi đầu trả lời. Sau đó sắc mặt cô ta có chút ngượng ngùng, nhưng trong lời của cô ta Kim Phi có thể nghe thấy có chút kỳ vọng. Sau đó Kim Phi lập tức ý thức được vấn đề ngốc vừa nãy bản thân hỏi. Công chúa Lộ Khiết không chỉ một lần chủ động đề xuất gả cho bản thân, chẳng qua vẫn luôn không thành công. Bây giờ tuy bị ban hôn nhưng có vết xe đổ như Đường Đông Đông, công chúa Lộ Khiết có lẽ đang lo lắng sẽ giống như Đường Đông Đông.