Vừa đặt thau cơm lên bàn, vừa giải thích nói: “Ta không muốn nghe lén tiên sinh và tỷ tỷ nói chuyện, chỉ là muốn giúp Nhuận Nương tỷ tỷ dọn dẹp bàn ghế thôi!” Nhà Kim Phi không có nô bộc và người làm, nấu cơm, rửa bát đều do đích thân Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương ra tay, nhiều khi A Liên ké cơm xong cũng sẽ giúp một tay. Công chúa Lộ Khiết là con dâu mới gả vào nhà, đương nhiên cũng phải thể hiện một tý. Nhuận Nương không nói được cô ta, chỉ đành mặc cô ta vậy. Cận vệ ngoài sân còn chưa đổi ca, là mấy tên làm ca tối hôm qua, biết Kim Phi và công chúa Lộ Khiết đã chung phòng rồi, nên cũng không coi cô ta là người ngoài nữa. Công chúa Lộ Khiết thuận lợi bưng thau cơm tới gần phòng bếp, sau đó nghe được cuộc nói chuyện của Kim Phi và Quan Hạ Nhi. Kim Phi quay đầu nhìn chằm chằm công chúa Lộ Khiết, y không biết là cô ta cố ý hay là vô tình. Nếu nói là cô ta vô tình, Kim Phi cảm thấy không đáng tin. Nhưng nói cô ta cố ý, thế thì cách này vụng về quá. Thấy Kim Phi đang nhìn mình, công chúa Lộ Khiết vội vàng giải thích tiếp: “Tiên sinh, tỷ tỷ, ta thật sự không biết là hai người đang lén bàn luận, cũng không phải ta cố ý nghe trộm….” “Được rồi, đừng nói nữa.” Kim Phi cắt ngang lời của cô ta, hỏi thẳng Lộ Khiết: “Nàng đã nghe hết rồi à?” “Cũng…cũng nghe hết rồi!” công chúa Lộ Khiết sợ hãi gật đầu. “Vậy nàng nghĩ thế nào?” Kim Phi hỏi. “Ta…” Công chúa Lộ Khiết cắn môi, nhìn Kim Phi: “Ta cho rằng tiên sinh lo rất đúng, cũng ủng hộ bất kỳ quyết định nào của chàng!” “Thật sao?” Kim Phi hỏi: “Chẳng lẽ nàng không muốn con của mình trở thành vua của thảo nguyên sao?” “Tiên sinh, chàng không cần thăm dò ta.” Công chúa Lộ Khiết không chút do dự nhìn chằm chằm y: “Ta biết tiên sinh có thể không tin, nhưng ta hiểu rõ khó khăn và lạc hậu trên thảo nguyên hơn tiên sinh nhiều, cũng hy vọng thảo nguyên và Trung Nguyên trở thành người một nhà hơn tiên sinh, không muốn chém giết thêm lần nào nữa! Chỉ cần có thể thực hiện chuyện này, con ta có trở thành vua thảo nguyên hay không thì có sao! Lời ta nói đều là lời thật lòng, nếu con của ta trở thành vua của thảo nguyên, tương lai có thể kích phát chiến tranh, ta hy vọng nó có thể sống cuộc đời yên bình, cho dù có làm một người dân du mục bình thường hay là một người nông dân, chỉ cần không bị chết rét chết đói là được rồi!” “Cho dù là nàng nói thật hay là nói giả, nghe nàng nói như vậy ta cảm thấy rất vui lòng.” Kim Phi vỗ vai công chúa Lộ Khiết nói: “Yên tâm đi, con của nàng cũng là con của ta mà!” “Vâng!” công chúa Lộ Khiết đỏ mặt gật đầu. “Được rồi, đến Ngự Thư Phòng đi, xem Vũ Dương sắp xếp thế nào!” Kim Phi ra khỏi phòng bếp trước. Cửu công chúa đang xem tấu chương, nghe Châu Nhi nói Kim Phi dẫn công chúa Lộ Khiết tới, bèn bỏ tấu chương xuống đứng dậy. Chờ khi Kim Phi và công chúa Lộ Khiết đi vào, Cửu công chúa quan sát hai người theo bản năng. Công chúa Lộ Khiết bị nhìn như vậy, đỏ mặt cúi đầu, hành lễ với Cửu công chúa. “Đứng dậy đi!” Cửu công chúa đưa tay, ánh mắt rời khỏi công chúa Lộ Khiết, cầm lấy một tập văn kiện trên bàn đưa cho Kim Phi: “Phu quân, đây là bộ Hộ trình lên, chuẩn bị viện trợ lô vật tư đầu tiên cho Đông Man, chàng xem qua đi, nếu không có vấn đề, vậy để ta đóng dấu cho bọn họ chuẩn bị!” Kim Phi nghe vậy, vội cầm lấy tập văn kiện. Công chúa Lộ Khiết rất muốn đọc xem trong đó có gì, chỉ là cuối cùng vẫn nhịn được suy nghĩ này, không đi lên trước. Kim Phi thấy công chúa Lộ Khiết như vậy thì cầm văn kiện lên, cùng xem với cô ta. Trong phần văn kiện này liệt kê rất nhiều vật liệu, trong đó phần lớn đều là thứ phải dùng đến lúc xây xưởng dệt.