Kim Phi nghe xong báo cáo hỏi: "Tình tình khai hoang ở các nơi như thế nào rồi?" "Vô cùng nhiệt liệt!" Thiết Thế Hâm nói: "Mặc dù chưa có số liệu thống kê chi tiết, nhưng từ các báo cáo từ các nơi, người dân rất nhiệt tình với việc khai hoang, nhưng…." "Nhưng cái gì?" Kim Phi hỏi. "Mấy ngày gần đây, ta nghe nói có vài nơi xảy ra hiện tượng vây đất, thậm chí còn xảy ra tình trạng dùng vũ khí đánh nhau nữa!" Thiết Thế Hâm trả lời. "Dùng vũ khí đánh nhau sao?" Kim Phi hỏi: "Có thương vong không?" "Thương vong thì không có, nhưng chắc chắn có người bị thương!" Thiết Thế Hâm tìm một tập tài liệu: "Trước mắt đã thống kê được vì mười bảy cuộc đấu tranh vũ trang xảy ra vì tranh giành đất đai rồi, tổng cộng có ba mươi năm người dân vì tranh giành mà bị thương, trong đó…." Kim Phi không đợi ông ta đọc xong đã cầm lấy tập tài liệu. Trên văn kiện liệt kê một số trận tranh đấu xảy ra do tranh giành đất đai. Vừa nhìn thấy vụ án đầu tiên, sắc mặt Kim Phi đã tối sầm. Càng xem tiếp, sắc mặt Kim Phi càng u ám. Y khuyến khích việc khai hoang vì muốn mang lại lợi ích cho người dân, kết quả chỉ trong vài ngày đã xảy ra mười bảy cuộc đánh nhau, khiến nhiều người rơi vào tàn tật. Kết quả này là điều Kim Phi không muốn thấy. Suy nghĩ một lát, Kim Phi hét lên về phía cửa: "Châu Nhi, tìm người gọi Trần Văn Viễn đến đây!" "Vâng!" Châu Nhi đồng ý, gật đầu với một cấm quân canh cửa. "Phu quân, chàng tìm Trần tiên sinh làm gì?" Cửu công chúa hỏi. "Khuyến khích khai hoang là chính sách có lợi cho người dân, không thể để một số con sâu mọt chui qua chỗ sơ hở được!" Kim Phi đưa tập tài liệu trong tay cho Cửu công chúa: "Nàng xem đi, ba huynh đệ này cầm đầu một nhóm lưu manh du đãng, dám chiếm hàng trăm mẫu đất khai hoang của người dân, sau đó công khai bán quyền khai hoang cho người ngoài, có người chất vấn thì xử lý bằng nắm đấm, thật là to gan bằng trời!" Đây cũng là một trường hợp tương đối kinh điển mà Kim Phi đã từng thấy. Bên ngoài trấn Tân Nguyệt huyện Thúy Bình có một mảnh đất trống, bởi vì cách xa dòng sông, tưới tiêu khó khăn, trồng hoa màu rất dễ bị hạn chế, dẫn đến ngay cả hạt giống cũng không thể thu hoạch được, nên vẫn luôn bị bỏ hoang. Năm ngoái lấy công việc để xóa đói giảm nghèo đã xây dựng kênh nước, có một con kênh tình cờ đi qua giữa khoảng đất trống đó, vấn đề nước tưới đã được giải quyết. Nhưng lúc đó không có chính sách khuyến khích khai hoang, cũng không có người dân nào dám khai hoang khi chưa được cho phép cho nên vẫn để trống. Mấy ngày trước chính sách khuyến khích khai hoang được đưa ra, ba huynh đệ ở địa phương đã lợi dụng thân thể cường tráng, và một nhóm lưu manh du đãng đồng ý đi theo bọn họ, trực tiếp vẽ vòng chiếm đóng hàng trăm mẫu đất trống này. Nếu như nói bọn họ vây đất tự mình khai hoang thì cũng được, nhưng sau khi chiếm đất, bọn họ không tự mình khai hoang mà công khai hét giá tìm người dân muốn khai hương để đòi "phí chuyển nhượng". Người dân địa phương đương nhiên là không phục, ra mặt tranh cãi với họ, kết quả bị nhóm người ba huynh đệ đánh đập. Ngay cả lão trưởng trấn đến hỏi thăm, cũng bị viên đá không biết từ đâu đập vỡ đầu. "Những người này thực sự quá đáng quá!" Cửu công chúa đọc xong vô cùng tức giận: "Phu quân, chàng định xử lý bọn họ như thế nào?" "Xử lý như thế nào ư?" Kim Phi lạnh lùng cười nói: "Đương nhiên phải trừng trị nghiêm khắc mấy ác bá trong làng này mới có thể cảnh cáo được người khác!" "Chém sao?" Cửu công chúa hỏi dò. "Mặc dù bọn họ đáng ghét, nhưng tội không đáng chết, chém cũng không được, theo pháp luật hiện hành, xử lý cao nhất là được rồi!" Kim Phi trả lời. Ở thời phong kiến, người thống trị muốn uy hiếp người dân, luật pháp vô cùng nghiêm khắc, tư hình tràn lan, cho nên đại đa số người dân không muốn dính đến kiện tụng, nếu có mâu thuẫn tình nguyện tự giải quyết trong làng cũng không muốn báo quan. Mặc dù cách làm này giảm bớt lượng công việc của quan viên địa phương, thời gian dài có thể dễ dàng tạo thành sự phẫn nộ của dân chúng, cũng để lại nơi sinh trưởng cho những kẻ ác bá trong làng.