Đáng tiếc, tính cách của ông ta vẫn quá nhu nhược, bình thường làm một số công việc cơ bản còn được, nhưng khi gặp phải lưu manh như ba huynh đệ nhà họ Hà, năng lực làm việc lại không đủ. Nếu đổi thành người cứng rắn rơi vào hoàn cảnh này, sau khi bị ném đá nhất định sẽ nhanh chóng xử lý ba huynh đệ nhà họ Hà rồi. Nhưng lão trưởng trấn này chỉ về băng bó lại, không nghĩ đến việc báo thù và trừng phạt ba huynh đệ nhà họ Hà, mà muốn tìm ba huynh đệ nhà họ Hà thương lượng, cố gắng biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Ba huynh đệ nhà họ Hà dẫn người đi vây đất, nguyên nhân lớn là vì hiểu được tính cách của lão trưởng trấn. Hôm đó, sắp xếp một tên côn đồ giấu trong bóng tối đánh lão trưởng trấn, cũng là để thử thăm dò giới hạn cuối cùng của lão trưởng trấn. Kết quả phản ứng của lão trưởng trấn đúng như bọn họ dự đoán, khiến nhóm người ba huynh đệ nhà họ Hà càng trở nên kiêu ngạo. Lão nhị nhà họ Hà vừa dứt lời, đám côn đồ xung quanh đã cùng nhau cười lớn. Kết quả một giây sau, lão nhị nhà họ Hà đã nhận một cái tát vào đầu! "Ai đánh ta thế!" Hà Lão Nhị tức giận quay đầu lại, thất người đánh hắn là đại ca nhà mình, vẻ mặt tức giận lập tức biến mất: "Đại ca, sao huynh đánh ta?" "Đánh cái miệng ngươi nói linh tinh!" Lão đại nhà họ Hà mắng: "Mặc dù Lạc La là kẻ hèn nhát, nhưng hiện tại ông ta là trưởng trấn được tiểu đội Chung Minh bổ nhiệm, là một mệnh quan triều đình xứng danh, chuyện A Kiều đánh ông ta, chúng ta biết là được rồi, sau này còn dám nói ra nữa, đừng trách ta tát vỡ mồm!" "Không phải chỗ này không có người ngoài sao…" Hà Lão Nhị lẩm bẩm, nhìn thấy đại cao lại giơ lòng bàn tay lên, vội vàng sửa lời nói: "Các ngươi nghe thấy chưa, sau này chuyện này giữ trong bụng cho ta!” Tuy trưởng trấn chức quan thấp lại không có cấp bậc gì nhưng cũng là nhận lệnh triều đình. Nếu có người thực sự đánh lén trưởng trấn thì chính là đang đánh quan triều đình, hay nói một cách nghiêm trọng hơn thì chính là đang khiêu khích triều đình. Dù là triều đại nào thì hành vi này cũng là tội danh vô cùng lớn. “Đúng! Đúng!” Hà lão nhị thấy đại ca nổi giận thì gật đầu lia lịa. “Đại ca, La Trường Minh đến rồi!” Hà lão tam kéo góc áo đại ca. Hà lão đại quay đầu nhìn, trưởng trấn dẫn theo một đám dân chúng đi đến ven vùng đất hoang. “Sợ cái gì?” Hà lão đại trừng mắt nhìn lão tam một cái, cầm một cành cây đứng dậy: “Đi!” Sau đó đón đám người trưởng trấn đi tới. “La trưởng trấn, vết thương của ngài không sao chứ?” Hà lão đại bày ra vẻ mặt quan tâm đi đến trước mặt trưởng trấn: “Ngài đã bị thương đến mức này rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì, nhỡ lại bị ngã nữa thì sao?” Tuy tất cả mọi người không nhìn thấy người đánh trưởng trấn bị thương là ai nhưng đều biết chắc chắn là đám người Hà lão đại. Bây giờ lời hắn nói lại có ý rằng trưởng trấn ngã bị thương, rõ ràng là đang nói dối trắng trợn, hơn nữa lại có cảm giác uy hiếp. Cho dù tính cách của trưởng trấn có mềm mỏng hơn nữa, bị Hà lão đại nói như vậy trước mặt nhiều người thấy này, trên mặt cũng có chút không vui, tức giận nói: “Ông đây bị thương như thế nào, các ngươi hiểu rõ nhất chứ?” “La trưởng trấn nói đùa, chúng tôi chẳng biết gì cả!” Đương nhiên Hà lão đại không chịu thừa nhận, sau đó còn giả ngu hỏi: “La trưởng trấn, ngài đến đây có chuyện gì không?” “Có!” Trưởng trấn cũng không muốn lằng nhằng chuyện bị thương nữa nên vào thẳng vấn đề: “Thời gian thích hợp cày cấy nhất là mấy ngày này, ta mong các ngươi không làm xằng làm bậy nữa, mau nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người!” “La trưởng trấn, ngài đang nói gì vậy?” Hà lão đại vừa nghe đã không bằng lòng: “Cái gì mà nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người? Lẽ nào bọn ta không được khai hoang chỗ đất này sao?” “Các ngươi chiếm chỗ đất này lâu như vậy đã khai hoang chưa?” “Sao lại chưa?”