Cùng ngày đó, toàn bộ gia tộc quyền lực nhất Xuyên Thục đều bị tịch thu! Trong lúc nhất thời, tất cả những người quyền lực ở Xuyên Thục đều ý thức được có một cơn mưa bão đang đến! Cũng có một số quyền quý nhận ra Kim Phi sắp tấn công toàn bộ các gia tộc quyền quý, bảy gia tộc quyền quý này chỉ là đợt đầu tiên, rất nhanh sẽ xuống tay với những gia tộc khác. Đáng tiếc thế giới này vĩnh viễn là nơi nói chuyện bằng thực lực, lúc này tiêu cục Trấn Viễn đã trưởng thành, các quý tộc dù có bất mãn đến đâu thì cũng không dám hé miệng nửa lời. Chẳng qua lúc ấy bọn họ vẫn cho rằng Cửu công chúa không dám gây thù địch với tất cả các gia tộc quyền quý trên thiên hạ này, cho rằng nhiều nhất Kim Phi chỉ thu hồi lại đất đai nhưng không ngờ Kim Phi lại trực tiếp phát động chiến dịch đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất. Ở thời phong kiến, một chiêu này nhất định sẽ bùng nổ! Quả thật giai cấp quý tộc rất lớn, nhưng dù có lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn tất cả người dân. Được sự ủng hộ của vô số người dân, giai cấp quý tộc lập tức sụp đổ như một bầy gia cầm lạc đàn. Không có sự ủng hộ của gia tộc, những tướng lĩnh quần là áo lụa đó như rắn mất đầu, kế hoạch chỉnh đốn lại binh phủ của Kim Phi và Cửu công chúa cũng được thi hành một cách thuận lợi. Giờ đây toàn bộ những chức đại đội trưởng, phó đội trưởng, chính trị viên của mỗi huyện đều do nhân viên hộ tống đảm nhiệm. Những người này đều là những kẻ tàn nhẫn bước ra từ chiến trường, hơn nữa trước khi đến đây Kim Phi cũng đã dặn dò rằng đội binh phủ có tệ nạn kéo dài lâu ngày nên bắt buộc phải xuống tay thật nặng mới được. Sau khi đến nơi, gần như tất cả những kẻ tàn nhẫn đều tận tâm thực hiện tinh thần của Kim Phi, hoàn toàn huấn luyện binh phủ theo tiêu chuẩn huấn luyện của tiêu cục Trấn Viễn, những người không thể chấp nhận được thì đuổi thẳng khỏi đội binh phủ. Đội binh phủ trải qua sự chỉnh đốn của nhân viên hộ tống dù không mạnh bằng tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Tây và quân Trấn Bắc mới thành lập của Kim Phi, cũng không hơn đội ngũ tinh nhuệ của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng cũng quá đủ để giúp huyện phủ duy trì trật tự hàng ngày và đối phó với một số lưu manh ở địa phương. Ba huynh đệ nhà họ Hà không cùng đẳng cấp với những tên lưu manh ở địa phương, bình thường bắt nạt người dân thì vẫn được nhưng đối phó với binh phủ do huyện lệnh mang đến thì không ổn rồi. Chỉ có bốn người binh phủ đi lên để “can ngăn” nhưng bốn người đã phối hợp với nhau và đánh bại bảy, tám tên côn đồ cho đến khi chúng không thể chống trả! Khi những tên côn đồ khác nhìn thấy người của mình chịu thiệt thì tất cả đều lao về phía trước! Lúc này bốn người binh phủ không đủ sức lực nữa, chỉ có thể dựa lưng vào nhau để phòng ngự. Huyện lệnh lặng lẽ đi đến bên cạnh lão trưởng trấn: “La trưởng trấn, bọn họ đều đã ra tay rồi đúng không?” Lão trưởng trấn đứng dịch sang nhìn thoáng qua: “Đều đã ra tay rồi!” “Tốt lắm.” huyện lệnh gật đầu rồi quay người nói: “Chung đội trưởng, việc còn lại giao cho ngươi nhé!” Đại đội trưởng đội binh phủ cười khẩy một cái rồi vẫy tay. Những binh phủ khác đang ẩn nấp trong đám đông lập tức lao ra, trực tiếp bao vây ba huynh đệ nhà họ Hà! Muốn đối phó những tên côn đồ này thì chỉ cần nhiều nhất là mười lăm binh phủ là đủ, huyện lệnh mang theo ba mươi người mà lại đột nhiên ra tay từ phía sau thì kết cục không cần nói cũng biết. Bọn côn đồ địa phương bị đánh bại ngay tại chỗ, lần lượt từng tên bị đá xuống đất rồi bị đánh. Thật ra bình thường đến lúc này binh phủ có thể dừng tay bắt người nhưng huyện phủ và đại đội trưởng lại làm như không nhìn thấy, quay lưng lại nói chuyện với lão trưởng trấn. Binh phủ đè bọn côn đồ xuống đất rồi đánh chúng gần ba phút, đến tận khi tất cả bọn côn đồ nằm trên mặt đất và hoàn toàn không thể cử động thì các binh phủ mới dừng lại. “Ngươi chính là Hà Lão Đại phải không?”