"Đây là chuyện ta nên làm, mọi người muốn cảm tạ thì chỉ cần cảm tạ Bệ hạ và Quốc sư đại nhân!" Huyện lệnh xua tay rồi nhìn về phía lão trưởng trấn: "Được rồi, chúng ta về thôi. Trưởng trấn La, sau này nếu có chuyện gì thì phải về huyện báo án nhanh một chút, biết chưa?" "Dạ!" Lão trưởng trấn vội gật đầu, trong lòng có hơi chua xót. Ông ta biết huyện lệnh đang phê bình mình. Ông ta cũng biết chuyện lần này mình xử lý không ổn thỏa, nên bị phê bình cũng phải thôi. Để ngăn chặn những sai lầm tiếp theo, lão trưởng trấn cắn răng hỏi: “Hồ huyện lệnh, vậy mảnh đất này nên làm gì bây giờ?” Trước đây lão trưởng trấn là một tiên sinh dạy học và không có trí tuệ chính trị gì, công việc trước đây chỉ cần làm theo giáo án là được, nhưng lần này chưa có tiền lệ để tham khảo nên ông ta không biết phải bắt đầu như thế nào. Nếu là lúc bình thường, ông ta đã có thể từ từ suy nghĩ lại nhưng bây giờ chuyện này đã khiến Kim Phi và Cửu công chúa để ý, nên lão trưởng trấn mới lo lắng mình xử lý sai lầm gây ra tai họa lớn. Lão trưởng trấn lo lắng, huyện lệnh lại càng lo lắng hơn. Ngay cả trưởng trấn đây còn không có bằng cấp nào, cơ hội thăng tiến cũng rất nhỏ nhưng huyện lệnh thì khác. Huyện lệnh đã có phẩm cấp rồi, nếu làm tốt thì có hy vọng được thăng chức. Năm nay, Hồ huyện lệnh chỉ mới ba mươi tuổi, nên anh ta cũng không muốn làm huyện lệnh cả đời. Anh ta dừng chân lại suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu không, cứ để khối đất này ở đây, mấy ngày nữa rồi lại nói!" Thực ra, huyện lệnh cũng không biết phải làm gì với mảnh đất này, nhưng vì Kim Phi và Cửu công chúa đều đã biết chuyện này nên huyện lệnh đoán rằng, rất nhanh thôi sẽ có chính sách mới ra đời. Thực tế, anh ta đã đoán đúng rồi, sáng thứ ba trên báo đã đăng chính sách bổ sung khuyến khích khai hoang đất. Chính sách quy định toàn bộ đất đai ở Đại Khang đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước, nghiêm cấm bất cứ ai chiếm đất với lý do thu hồi đất, người dân có thể khai hoang nhưng đất phải được cày xới kỹ mới được coi là đất khai hoang, hơn nữa phải đi đăng ký, nếu đến Tết mà vẫn chưa đăng ký thì đất khai hoang sẽ bị thu hồi. Ngoài cái này ra, chính sách bổ sung còn bổ sung thêm các tình huống khác có thể xảy ra và kèm theo cách giải quyết. Thực ra không chỉ trấn Tân Nguyệt xảy ra tình trạng chiếm đất mà ở những nơi khác cũng xảy ra tình huống tương tự, hoặc một số người nổi lên suy nghĩ nhỏ mọn như vậy, nên việc ban hành các chính sách bổ sung đã khiến những người này hoàn toàn chịu chết. Bây giờ Xuyên Thục đã bắt đầu trồng trọt đâu vào đấy rồi, đánh giá từ một số phản hồi ở điểm thử nghiệm, chính sách khuyến khích khai hoang đất đai có hiệu quả không tệ. Kim Phi lại nói chuyện với Đường Tiểu Bắc một chút và xác nhận nguồn cung cấp của các hợp tác xã mua bán cũng đầy đủ, mệnh lệnh được ban hành nhằm khuyến khích toàn diện việc khai hoang đất đai ở toàn bộ khu vực Xuyên Thục. Đúng như dự đoán của Kim Phi và Cửu công chúa, chính sách này là một chính sách chưa từng có nhằm mang lại lợi ích cho người dân, sau khi được ban hành, cả Xuyên Thục sẽ nhanh chóng bước vào thời kỳ bùng nổ khai hoang! Nhưng trái với dự đoán của họ, họ cho rằng đa số người dân sẽ chọn vay không lãi suất để mua nông cụ, ai ngờ hầu hết người dân đều mua sắm như bình thường. Cái này có nghĩa là Kim Phi chưa sử dụng hết số trái phiếu được phát hành trước ở kho bạc, dù chỉ là một phần ba số tiền huy động. "Phu quân, còn thuế ruộng chàng định thế nào?" Cửu công chúa hỏi: "Chúng ta có cần mở thêm mấy công cuộc khai hoang cứu giúp không?" Theo hiệp ước ký kết lúc phát hành, năm sau nợ quốc gia sẽ tới hạn. Bây giờ muốn trả lại cho người dân cũng không được, để ở kho hàng thì Cửu công chúa cảm thấy thật lãng phí tài nguyên. "Công cuộc ra công cứu giúp cứ tiến hành như kế hoạch trước đó, không cần mở thêm cái mới!" Kim Phi lắc đầu. "Nếu không giao cho Tiểu Bắc, để muội ấy lấy đi mở quán trọ thì thế nào?" Cửu công chúa lại hỏi. Thời buổi thông tin liên lạc kém phát triển, còn có nhiều quán trọ đen kinh doanh trái phép, tình trạng lừa đảo thường xuyên xảy ra.
Dưới bối cảnh của những quán trọ đen này, quán trọ Kim Xuyên dưới sự chỉ đạo của Đường Tiểu Bắc đã hình thành hiệu ứng thương hiệu, các nhóm buôn bán thà bỏ nhiều tiền để ở trong quán trọ Kim Xuyên hơn là đến những quán trọ vô danh thu hút khách hàng với giá rẻ, trừ khi quán trọ Kim Xuyên đã đầy khách.