Nếu Arei đoán được rằng Kim Phi đang câu cá, vẫn có đủ tự tin để cắn mồi thì có lẽ cũng là như vậy. Ở trong núi, bọn họ đánh không lại tiêu cục Trấn Viễn, nhưng ở trên Thảo Nguyên rộng lớn, bọn họ cũng không sợ phi thuyền. "Tiên sinh, nếu ngài đã biết bọn họ có biện pháp đối phó với phi thuyền và lựu đạn, vì sao còn muốn hao phí tâm tư và lao lực đi câu bọn chúng?" Thiết Thế Hâm nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ tiên sinh lại chế tạo ra vũ khí giết người lớn gì ư?" Theo cách nói của Kim Phi, nếu muốn đánh bại Arei trên Thảo Nguyên, không thể thể chỉ dựa vào phi thuyền và lựu đạn được, phải có đủ số lượng binh lính mới được. Nhưng bây giờ Xuyên Thục hiện đang đóng quân ở khắp nơi, thậm chí còn không có nhân lực để đối phó với Trung Nguyên và Giang Nam còn chưa đủ, làm gì còn có nhân lực dư thừa để đến thảo nguyên dây dưa với Arei chứ? Nếu không có nhân lực để dây dưa với Arei, cần gì phải câu đối phương ra chứ? Khả năng duy nhất chính là Kim Phi lại làm ra vũ khí mới, dựa vào số nhân thủ ít ỏi để tiêu diệt rất nhiều kẻ thù. Thiết Thế Hâm nghi ngờ năng lực chính trị của Kim Phi, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng phát minh và sáng tạo của Kim Phi. Nếu không thì Kim Phi cũng sẽ không có được ngày hôm nay. Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thiết Thế Hâm cũng sáng lên, ông ta nhìn Kim Phi bằng ánh mắt đầy mong đợi. Đáng tiếc là Kim Phi lại lắc đầu: "Không có vũ khí giết người lớn gì!" Thật ra, nếu y thực sự muốn làm thì Kim Phi có thể có thể chế tạo ra thứ gì đó như bom phốt pho trắng hoặc đạn khí độc linh tinh, những vũ khí có phạm vi sát thương cực lớn nhưng vô nhân đạo. Nhưng từ đầu đến cuối, Kim Phi chưa bao giờ nghiên cứu những thứ tương tự, cũng không muốn xúc tiến loại nghiên cứu này. Ngoại trừ loại vũ khí này, còn có người đề nghị với Kim Phi cùng Cửu công chúa, có thể phái một lượng lớn phi thuyền ra để tìm kiếm Thảo Nguyên, sau khi tìm được quân địch thì có thể tùy tiện ném một ít dầu hỏa xuống là có thể đốt cháy thảo nguyên. Vào mùa thu đông, cỏ trên Thảo Nguyên để nuôi súc vật đều đã khô héo, có thể bốc cháy trên một khu vực rộng lớn, nếu phi thuyền cố tình châm lửa ở trên cao thì gần như không thể dập tắt hoàn toàn được. Về mặt chiến thuật thì đề nghị này rất sát với khuôn mẫu, có thể đạt được kết quả chiến đấu tối đa với cái giá nhỏ nhất. Một khi Thảo Nguyên bốc cháy, cho dù những dân du mục và trâu bò và cừu có thể chạy trốn, cũng rất khó có thể chống đỡ qua mùa đông. Nhưng Thảo Nguyên mà Kim Phi muốn không phải là một vùng đất khô cằn, cái đó trái với ý định ban đầu của y, cho nên y đã từ chối lời đề nghị này. Câu trả lời của Kim Phi khiến cho Thiết Thế Hâm cảm thấy hơi thất vọng: "Vậy tại sao tiên sinh lại làm vậy?" "Con dao nhỏ vô hình là đáng sợ nhất, ông vĩnh viễn không bao giờ biết bọn chúng sẽ đâm ra từ đâu!" Kim Phi thở dài và nói: “Câu bọn chúng ra, cho dù không có cách để tiêu diệt, cũng có thể để mắt tới bọn chúng, hơn nữa chúng ta cũng cần đảm bảo an toàn cho liên minh bộ lạc nhỏ.” “Vậy có cần triệu tập Trương Lương và Khánh Hoài tướng quân quay về không?" Thiết Thế Hâm hỏi tiếp. Kim Phi vẫn luôn có thái độ giao việc chuyên môn cho người có chuyên môn, bây giờ Thiết Thế Hâm cũng đã học được điều đó. Mặc dù Kim Phi thường làm ra những cử chỉ kinh người trong khi đánh giết địch trên chiến trường, thường khá hiệu quả, nhưng khi nói đến việc vạch kế hoạch tổng thể và giải quyết các vấn đề sau chiến tranh thì những người lính chuyên nghiệp như Khánh Hoài và Trương Lương lại càng phù hợp hơn. "Không cần đâu, ta đưa chiến đội áo giáp đen đến thành Du Quan một chuyến là được." Kim Phi lắc đầu.
“Tiên sinh muốn đến thành Du Quan à?" Thiết Thế Hâm giật mình hỏi.