“Đương nhiên là thật”, Bắc Thiên Tầm đang nói thì bất ngờ nhìn thấy dây câu của công chúa Lộ Khiết bị kéo căng. Cô ấy vội vã hét lên: “Mau lên, có cá mắc câu rồi!” Công chúa Lộ Khiết nghe vậy thì vội vã nắm lấy cần câu. “Ồ, đó là một con cá lớn!" Bắc Thiên Tầm đặt cần câu của mình xuống và chạy tới giúp đỡ. Ngay cả Kim Phi đang chuẩn bị quay lại làm việc cũng dừng lại nhìn sang. Y nhìn thấy dây câu của công chúa Lộ Khiết bị kéo căng và cần câu cong gập xuống, đây quả thực là một con cá lớn. Thời đó chưa có dây câu nylon như thế hệ sau, dây câu mà Bắc Thiên Tầm và công chúa Lộ Khiết sử dụng đều là loại dây bện được chế tạo đặc biệt, không thể chịu được lực quá mạnh. Kim Phi nhặt lưới lên và ném về phía lưỡi câu. Cảm giác trong tay đột nhiên đầm xuống, Kim Phi biết có thứ gì đó đã mắc vào lưới. “Này, tại sao con cá này không giãy?" Kim Phi cảm thấy nghi hoặc khi kéo lưới lại. Công chúa Lộ Khiết nắm chặt cần câu và nhìn chằm chằm vào mặt nước với vẻ mong đợi, sẵn sàng xem gói quà tân thủ của mình lớn đến mức nào. Giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy một khuôn mặt! Một khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng vì nước! “Á!" Công chúa Lộ Khiết hét lên và ngồi thụp xuống boong tàu. Ngay cả Kim Phi cũng dựng ngược tóc gáy, suýt thì ném luôn tấm lưới trên tay đi! Ngay cả Bắc Thiên Tầm được huấn luyện bài bản và có tinh thần vững giờ cũng giống như một con mèo con nhảy phốc lên vì sợ hãi. Cô ấy vừa nhảy lên vừa theo phản xạ dùng tay trái rút ra một con dao ngắn từ thắt lưng rồi vung lên. Còn tay trái thì đang lần tìm cây nỏ. Băng Nhi phản ứng rất nhanh, cô ấy lập tức túm lấy quần áo Kim Phi từ phía sau, kéo y về phía mình, tay còn lại cũng lấy ra một con dao găm. Thiết Chuỳ không có hứng thú câu cá, thuyền lầu đang di chuyển ở giữa sông, kẻ thù không thể đánh lén nên thả lỏng cảnh giác. Anh ta dựa vào lan can cách đó vài mét để nhìn ngắm phong cảnh hai bên. Nghe thấy tiếng ồn ào, Thiết Chuỳ và hai thị vệ khác tưởng rằng Kim Phi đã bị tấn công nên nhanh chóng cầm kiếm lao tới! Ba người vây xung quanh Kim Phi, sau đó bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Nhưng vừa rồi khi Kim Phi bị Băng Nhi kéo lại, lưới đã rơi xuống nước, cần câu trong tay công chúa Lộ Khiết cũng đã mất, bây giờ chỉ còn thấy cán gỗ của tấm lưới và cần câu đang trôi trên sông. Thiết Chuỳ không phát hiện có gì bất thường, nhưng khi nhìn thấy Bắc Thiên Tầm cùng Băng Nhi đã lấy vũ khí ra, anh ta cũng không dám thả lỏng mà hỏi Bắc Thiên Tầm: "Thiên Tầm phu nhân, có chuyện gì vậy?" “Lộ Khiết chắc chắn vừa mới câu được cái xác trôi nổi trên sông”, Bắc Thiên Tầm cất con dao găm và chỉ vào tấm lưới nổi trên mặt nước: “Tìm một chiếc tàu ca nô và đi qua đó xem xem”. “Vâng!” Thiết Chuỳ đồng ý và ra hiệu cho chiếc ca nô phía dưới. Chiếc ca nô lập tức quay đầu hướng về phía tấm lưới. Băng Nhi thu lại dao găm, chạy tới giúp công chúa Lộ Khiết: "Điện hạ, không sao đâu, chắc chỉ là một xác chết trôi nổi mà thôi!" Công chúa Lộ Khiết cũng không phải kiểu công chúa yếu ớt mỏng manh chưa từng thấy cảnh đổ máu. Mặc dù lúc này nhịp tim của cô ta vẫn còn đập rất nhanh nhưng tinh thần đã tỉnh táo trở lại. Chỉnh lại quần áo xong, cô ta nhờ Băng Nhi đỡ dậy, sau đó cùng Kim Phi bám vào lan can nhìn về phía chiếc ca nô. Lúc này, chiếc ca nô đã tới cạnh tấm lưới. Một người hộ tống ngồi trên ca nô, nắm chắc lấy cán gỗ của tấm lưới. Sau đó anh ta kéo mạnh và một thi thể được kéo lên khỏi mặt nước. Xác chết này chắc chắn đã ngâm trong nước được một thời gian. Khuôn mặt bị biến dạng, nhợt nhạt và trương phồng. Phần thịt trên ngực không biết là bị cá ăn hay đã thối rữa, lộ ra hai khúc xương.
Cái lưới ban nãy móc vào một trong hai chiếc xương đó.