Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 3772 khi viết xong, mặt trời cũng đã mọc lên.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dựa vào cháo được cho cũng đủ để lấp đầy dạ dày mà thôi, bây giờ, thời tiết càng ngày càng lạnh, không thể chống lạnh bằng việc uống cháo được. Nếu lúc này Kim Phi sẵn sàng cung cấp việc làm thì cho dù không có tiền lương, những người tị nạn cũng sẽ giãy dụa đổ xô đến nhận lời, phí sử dụng nhân công sẽ thấp hơn ở làng Tây Hà trước đó. Cung cấp thuyền cho ngư dân, đưa bọn họ ra biển đánh cá, dùng số cá đánh bắt được để trả lương cho công nhân ở các nhà xưởng, một vòng tuần hoàn khép kín đơn giản đã được hình thành như vậy. Mặc dù mô hình đơn giản nhưng cũng cực kỳ hiệu quả. Nếu làm tốt thì nó sẽ không chỉ giải quyết được vấn đề ấm no của người tị nạn, mà còn xây dựng được một thành phố mới ở Đông Hải với tốc độ cực nhanh. Sau khi ngành công nghiệp được hoàn thiện, tất nhiên phải phát triển ngành hàng hải ra nước ngoài để khai thác các loại tài nguyên, đến lúc đó, Đông Hải, với vai trò là cửa biển của Trường Giang sẽ là đầu mối quan trọng nối liền biển rộng và đất liền, đòi hỏi một lượng lao động lớn. Cho nên, trong kế hoạch trước đó của Kim Phi, y đã dự định sẽ xây dựng thành thị xung quanh trấn Ngư Khê để chuẩn bị cho sự phát triển trong tương lai. Cho dù là ở kiếp trước hay kiếp này, việc xây dựng một tòa thành mới đều đòi hỏi một cái giá rất lớn, phải vượt qua rất nhiều khó khăn, bây giờ có rất nhiều người tị nạn, Kim Phi chỉ cần cung cấp một số thực phẩm và một chút tiền lương trong giai đoạn đầu thì đã có thể thúc đẩy tiến triển của công trình hạng nhất này! Nghĩ đến đây, Kim Phi đột nhiên cảm thấy tinh thần hăng hái một trăm phần trăm, sau khi xuống đài quan sát thì đi thẳng đến thư phòng. Quy mô của công trình này quá lớn, cho dù là vì tôn trọng hay để kiểm tra thiếu sót và bổ sung vào chỗ trống, trước khi Kim Phi đưa ra quyết định đều phải nói chuyện với Cửu công chúa và viện Khu Mật trước. Đêm đó thậm chí Kim Phi còn chưa kịp đến nhà ăn ăn cơm, mới ăn một ngụm qua loa ở thư phòng để đối phó, rồi mới liên tục vùi đầu viết kế hoạch suốt đêm. Từ ý tưởng ban đầu đến thực hiện cụ thể, lại đến những vấn đề có thể xuất hiện, cùng với những hiệu quả và lợi ích có thể mang lại khi xây dựng thành thị mới, Kim Phi đã viết được hàng chục trang. Khi viết xong, mặt trời cũng đã mọc lên. Mỗi ngày đều có một số lượng lớn người tị nạn bị chết vì đói và bị chết vì lạnh, nếu kế hoạch được thực hiện sớm hơn một ngày thì có thể cứu được được vô số sinh mạng sớm hơn một chút, cho nên sau khi viết xong, Kim Phi lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, cất kế hoạch vào phong bì và đích thân nhìn Thiết Chùy sắp xếp ca-nô đưa phong thư đi rồi Kim Phi mới đến nhà ăn để ăn cơm. Theo lịch trình ban đầu, hôm nay Kim Phi vốn là phải đi xưởng cá muối để quan sát thực tế, nhưng đêm qua y lại không ngủ cả đêm, viết kế hoạch cũng cực kỳ hao tốn sức lực, Kim Phi thực sự không còn tinh thần để đến xưởng cá muối nữa, ăn sáng xong thì về ngủ một giấc. Nhưng Khánh Mộ Lam đã nhận được thông báo từ lâu, vẫn đứng đợi ở cửa của xưởng cá muối, kết quả là đợi mãi đến khi mặt trời lên cao cũng không nhìn thấy Kim Phi, mà lại đợi được Tả Phi Phi. "Mộ Lam cô nương, xin lỗi," Tả Phi Phi nói xin lỗi thay cho Kim Phi: "Hôm qua tiên sinh không ngủ cả đêm, chỉ sợ là hôm nay không thể đến được, bảo ta qua đây thông báo cho cô một chút, rằng hoạt động đi thăm sẽ bị hoãn lại!" Khánh Mộ Lam đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho thật tốt, sẵn sàng thể hiện mặt tốt nhất của xưởng cá muối cho Kim Phi xem, coi như là chứng minh bản thân một cái. Kết quả là Kim Phi lại cho cô ấy leo cây, điều này khiến cho Khánh Mộ Lam hơi khó chịu, liếc nhìn Tả Phi Phi một cái: "Đêm qua tiên sinh qua đêm ở đâu vậy, mệt đến thế à?" “Đừng nói linh tinh, hôm qua lúc tiên sinh đến thăm xưởng đóng thuyền số 3 đã gặp được một tên trộm…” Tả Phi Phi kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua một lần: “Sau khi trở về từ xưởng đóng thuyền số 3, tiên sinh đã đứng ở đài quan sát nửa buổi chiều để nhìn người tị nạn, nghĩ cách giải quyết cho người tị nạn, sau khi về thì lại nhốt mình trong thư phòng cả đêm!" Nghe Tả Phi Phi nói như vậy, sự khó chịu trong lòng Khánh Mộ Lam tan biến. Xưởng đóng thuyền số 3 là một nhà xưởng làm thuyền mà cũng có trộm, chưa kể xưởng sản xuất thực phẩm như xưởng cá muối, số tên trộm đến thăm mỗi ngày còn nhiều hơn ở xưởng đóng thuyền.

Hơn nữa hầu như tất cả công nhân của xưởng cá muối đều được tuyển dụng từ những người tị nạn, Khánh Mộ Lam càng hiểu những người tị nạn hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio