Từ Cương không trả lời câu hỏi của Kim Phi mà lấy ra một bản thảo từ trong ngực. Kim Phi cầm lấy xem, thấy bản thảo được sao chép từ phương án của mình, hơn nữa trong đó có nhiều chú thích, chứng tỏ Từ Cương không những đã đọc kỹ phương án, mà còn nghiên cứu kỹ, thậm chí còn sửa lại hai lỗi chính tả. “Từ đại nhân, nếu đã xem kỹ phương án rồi, vậy chắc hẳn cũng biết kế hoạch của ta lấy xưởng đóng thuyền số ba và đội đánh bắt làm trọng tâm, vừa mở rộng vừa phát triển!” Kim Phi nói: “Nếu kế hoạch của ta được tiến hành thuận lợi, hoàn toàn có thể thực hiện thu chi cân đối!” Trong kế hoạch của Kim Phi, bước đầu tiên là mở rộng xưởng đóng thuyền số 3, đóng càng nhiều thuyền đánh cá, từng bước mở rộng đội đánh bắt. Sau khi mở rộng đội đánh bắt, sẽ có thể bắt được càng nhiều cá, số cá này có thể dùng làm tiền lương để trả cho thợ ở xưởng đóng thuyền, từ đó tạo nên một tuần hoàn tích cực. “Tiên sinh, ngài cũng đã nói rồi, nếu kế hoạch được diễn ra thuận lợi, có thể thực hiện thu chi cân bằng, vậy lỡ như kế hoạch không diễn ra thuận lợi thì sao?” Từ Cương hỏi lại: “Từ xưa đến nay, đi săn hay đánh bắt đều là chuyện phải xem vận may, nếu không, việc đồng áng cũng sẽ không trở thành nền tảng của xã tắc! Ngộ nhỡ sau khi đóng thuyền đánh cá nhưng lại không đánh bắt được cá, thì sẽ không thể nuôi nhiều thợ như vậy được, lúc đó tiên sinh sẽ làm gì?” Con người phát triển qua mấy giai đoạn, trong đó giai đoạn quan trọng nhất là quá trình chuyển đổi từ nền văn minh săn bắt sang nền văn minh trồng trọt. Như Từ Cương nói, khi săn bắt quả thực cần có vận may, vào thời cổ đại không có cung tên, trong vòng mười ngày nửa tháng con người có thể cũng không săn được con thú nào, tướng đối mà nói, việc thu thập hạt giống thực vật ổn định hơn nhiều, vì vậy văn minh săn bắt đã dần dần phát triển thành văn minh trồng trọt. Nền tảng phương án của Kim Phi là sử dụng đội đánh bắt đánh bắt cá để ủng hộ sự phát triển của Đông Hải, thậm chí xây dựng một thành mới, từ góc độ của Từ Cương, ý tưởng này quá chủ nghĩa duy tâm và cũng quá mạo hiểm. Nếu có một ngày nào đó đội đánh bắt không đánh bắt được cá, như vậy tất cả kế hoạch của Kim Phi chỉ là một tờ giấy trống không, hơn nữa sẽ khiến Đông Hải vốn ổn định trở nên loạn, tạo thành mối nguy hiểm không thể kiểm soát. Đông Hải bây giờ có thể cung cấp lượng lớn rong biển và cá muối, giải quyết được áp lực thực phẩm của Xuyên Thục, lỡ như xuất hiện sơ suất thì Đông Hải sẽ loạn, nói không chừng rong biển và cá muối cũng không còn nữa. Nhìn từ điểm này, nỗi lo lắng của Từ Cương là rất hợp lý. Chắc hẳn Cửu công chúa cũng nghĩ như vậy. Điều này không có nghĩa là không tin tưởng Kim Phi, mà vì kỹ thuật trước đây lạc hậu, thiếu hiểu biết về biển, họ thiếu kiến thức về biển cả. “Từ đại nhân, ông lo lắng cũng đúng, nhưng ông không hiểu biển, không biết biển rộng lớn như thế nào, không biết biển cả ẩn giấu bao nhiêu kho báu!” Kim Phi nói: “Biển cả có vô số kể loài cá, hơn nữa vẫn luôn hoạt động, với quy mô của đội đánh bắt như hiện nay, đánh bắt tùy thích cũng không thể đánh bắt hết sạch cá trong biển cả!” Cá dưới biển cũng giống như động vật trên đất liền, rất nhiều loài di cư theo dòng hải lưu, đánh bắt xong mẻ này thì mẻ thứ hai mẻ thứ ba sẽ sớm kéo đến. Thế giới này vẫn còn rất nguyên thủy, không chỉ Đại Khang, những quốc gia khác cũng như vậy, kỹ thuật của đội đánh bắt đều vô cùng lạc hậu, vì vậy cá dưới biển đã tích góp trong rất nhiều năm, không cần lo lắng sẽ đánh bắt hết cá. “Tiên sinh nói đúng, tầm nhìn của vi thần hạn hẹp, không biết sự rộng lớn của biển cả, không biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu báu vật, nhưng báu vật có nhiều đi chăng nữa, cũng phải thu về trong tay mới được!” Từ Cương nói tiếp: “Như mọi người đều biết Đại Khang ta đất rộng của nhiều, vô số mỏ vàng mỏ bạc ẩn giấu dưới đất, nhưng không đào lên được thì tất cả cũng chỉ là nói suông!” “Vì vậy ta mới cần phải phát triển xưởng đóng thuyền, đóng được càng nhiều thuyền đánh cá thì mới có thể khai thác được báu vật dưới biển!” Kim Phi nói: “Cá khác với mỏ vàng mỏ bạc, mỏ vàng mỏ bạc sẽ không trưởng thành, cũng sẽ không chạy, năm nay không khai thác thì năm sau khai thác nó vẫn nằm đó, nhưng cá sẽ bơi đi, khi chúng bơi đến biển nhưng ông không đánh bắt, đến khi chúng bơi đi thì ông sẽ không đuổi kịp nữa!” “Ngộ lỡ khi đóng thuyền đánh cá xong, tiên sinh không tìm được cá thì làm thế nào?” “Sao lại không tìm được?” Kim Phi hỏi lại: “Đội đánh bắt đã được thành lập lâu như vậy rồi, có ngày nào không làm việc chứ?” “Cái này...” Từ Cương lại bị nghẹn lời. Sự thật lớn hơn lời nói, từ khi đội đánh bắt được thành lập đến nay, mỗi ngày đều có thu hoạch, chỉ là thu hoạch được bao nhiêu mà thôi. Ngay cả mấy ngày thu hoạch ít hơn thì đó cũng là ít đối với Từ Cương.