"Vậy ông đã bao giờ trải qua điều đó chưa?" Giọng điệu của Kim Phi trở nên có chút kích động: “Nếu ông và gia đình không có cơm ăn, không có chỗ ở, con cái không có quần áo, trần truồng run rẩy vì lạnh, nằm dưới đất ăn bùn thì ông có nói như vậy được không?" Lần này, Từ Cương im lặng. Mặc dù vì tính tình ngay thẳng nên sự nghiệp làm quan trong triều đình trước đây của Từ Cương cũng giống như Thiết Thế Hâm không được thuận lợi, cuối cùng ông ta đã từ quan và trở về quê hương. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Từ Cương đã được học hành và làm quan đến cấp trung ương trong triều đình. Nhà họ Từ cũng là một gia tộc giàu có ở địa phương. Giang Nam tuy hỗn loạn nhưng gia đình Từ Cương chưa bao giờ phải lo lắng về cái ăn cái mặc. "Ta từng nghe nói, trong thời đại này, một hạt bụi rơi xuống đầu một người cũng có thể trở thành một ngọn núi lớn!" Kim Phi nói tiếp: "Ta không thể cứu tất cả mọi người, nhưng ta muốn cố gắng hết sức để cứu càng nhiều người càng tốt, như vậy không được sao?" "Một hạt bụi rơi xuống đầu một người cũng có thể trở thành một ngọn núi lớn!" Từ Cương nhắc lại những lời này, trong mắt ông ta đầy vẻ bối rối. Câu này ở kiếp trước những người viết truyện trên mạng đã sử dụng nhiều lắm rồi, nhưng ở thế giới này lại không được sử dụng, ít nhất đây là lần đầu tiên Từ Cương nghe thấy câu nói này. Thực ra trong thâm tâm ông ta gần như đã bị Kim Phi thuyết phục, nhưng đây là trận chiến đầu tiên sau khi ông ta nhậm chức nên ông ta không thể cứ vậy mà nhận thua, nếu vậy thì khi trở về sẽ khó mà ăn nói. Nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng, Kim Phi lại lên tiếng. "Thành phố mới này nhất định phải được xây dựng, không ai có thể ngăn cản được!" Kim Phi phẩy tay với Từ Cương và Thiết Thế Hâm: "Hai người về đi, ta phải viết thư cho Vũ Dương để xin vật tư, vì vậy không có thời gian tiếp hai người!" Đây rõ ràng là một câu đuổi khéo, dù Từ Cương và Thiết Thế Hâm mặt có dày đến đâu cũng xấu hổ đến mức không thể ở lại lâu hơn. Hai người họ cúi đầu chào Kim Phi rồi rời khỏi thư phòng. Khi họ đến cổng sân, Thiết Thế Hâm nhìn thấy Từ Cương cau mày đành bất lực giải thích: "Tiên sinh trước nay làm việc và phát ngôn đều rất thẳng thắn không lòng vòng. Ông đừng để bụng, thực ra bình thường tiên sinh rất hoà nhã. Có lẽ việc lần này thực sự là rất gấp!” "Đừng lo, Thiết tiên sinh. Không phải là ông chưa từng thấy tiên hoàng mắng ta, tiên hoàng so với tiên sinh thì khắc nghiệt hơn rất nhiều!" Từ Cương cười nói: "Ta không tức giận, cũng không dám để bụng tiên sinh!” “Còn có việc mà Từ đầu sắt như ông không dám làm sao?” Thiết Thế Hâm cười nói đùa. Khi Trần Cát còn nắm quyền, Từ Cương từng làm việc vặt ở Ngự sử đài, tất nhiên khi đó ông ta không phải là Ngự sử đại phu mà chỉ là một quan chức nhỏ ở đó. Nhưng điều này không ngăn được Từ Cương đối đầu với nhiều quan chức khác nhau, ngay cả hoàng đế Trần Cát cũng có lần bị như vậy. Có lần Trần Cát tức giận đến mức chỉ vào mũi Từ Cương ngay trong triều và chửi mắng thậm tệ, cuối cùng sai quân triều đình lôi Từ Cương ra ngoài. Khi Từ Cương bị kéo đi, ông ta vẫn tiếp tục nói. Từ đó trở đi, ông ta có biệt danh là Từ đầu sắt. May mắn thay, ở Đại Khang chưa từng có tiền lệ quan viên bị xử tử vì phát ngôn, nếu không Trần Cát có lẽ đã lôi Từ Cương ra ngoài ngũ mã phanh thây rồi. Tuy nhiên, kể từ sau sự việc này, Từ Cương bị tước quyền lên triều, lại còn bị cô lập đàn áp khắp nơi. Được một năm, Từ Cương cảm thấy quá nhàm chán nên từ quan và trở về quê hương. Mãi cho đến khi Cửu công chúa phái người đi tìm ông ta cách đây không lâu. "Mặc dù đây là lần đầu tiên ta gặp quốc sư đại nhân, nhưng những việc đại nhân làm được thật đáng kinh ngạc. Nếu không có ngài ấy, người dân Đại Khang đã bị chà đạp dưới vó ngựa sắt của lũ man di. Nếu không có ngài ấy, người dân Xuyên Thục có lẽ đã chết đói hết!" Từ Cương nói: “Trước đây ta nghe nói quốc sư đại nhân có thể cưỡi ngựa chinh phạt tứ phương, nhấc bút viết văn có thể bình thiên hạ. Lúc trước ta có chút không tin, nhưng giờ thì tin rồi!" "Quốc sư đại nhân địa vị cao, vậy mà có thể đích thân cầm quân đi tới thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng chiến đấu với địch, điều này thể hiện bản lĩnh của ngài ấy! Sau khi từ chiến trường trở về, đại nhân không hề kiêu ngạo ngông cuồng mà luôn làm gương, sống tiết kiệm, nghĩ cho bách tính. Có một vĩ nhân như vậy trong lịch sử thật hiếm có, ta làm sao dám giận ngài ấy? "
"Muốn nịnh nọt thì phải nịnh trước mặt tiên sinh chứ. Ông nói ở đây tiên sinh không nghe thấy đâu" Thiết Thế Hâm cười nói.