Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 3792 chỉ riêng điều này đã khiến phần lớn quân nổi dậy tan rã.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ cần tình hình không quá phức tạp, những người dân bình thường về cơ bản sẽ hình thành cảm giác đồng cảm và ủng hộ với chế độ chính trị của Xuyên Thục sau khi được tiếp xúc với các vở kịch sân khấu và nhật báo Kim Xuyên trong vài tháng. Hơn nữa, công nhân ở xưởng cá muối thực sự còn có được lợi ích. Kim Phi không khỏi nhếch khóe miệng lên, hỏi: "Tuyên truyền có hiệu quả như thế nào?" "Tốt lắm”, Khánh Mộ Lam hào hứng nói: "Tiên sinh, ngài không biết đâu, hiện tại rất nhiều công nhân đang khao khát được giống như Xuyên Thục. Rất nhiều công nhân đã đến tìm ta xin phép, họ muốn dẫn người nhà đi học để trở thành nhân viên hộ tống, sau đó trở về quê nhà đánh cường hào đòi chia lại ruộng đất!” Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nheo mắt lại hỏi: "Thật sao?" “Đương nhiên là sự thật”, Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh, nếu ngài không tin, ngài có thể hỏi A Mai. Có khá nhiều công nhân đến tìm ta nhờ giúp đỡ”. Hiện nay Xuyên Thục rất thiếu nhân lực, chỉ trong vài năm khó mà bình định được Trung Nguyên và Giang Nam. Dựa theo tình hình hỗn loạn hiện tại, Kim Phi rất lo lắng. Trong vài năm nữa, Giang Nam và Trung Nguyên sẽ không còn nhiều người nữa. Trên thực tế, Kim Phi đang suy nghĩ xem liệu y có thể tuyên truyền đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất rộng rãi trong nhân dân, để người dân tự tổ chức chiến đấu chống lại bọn thổ phỉ và cường hào hay không. Đánh cường hào chia lại ruộng đất cũng là một công cụ đắc lực để Kim Phi bình định thiên hạ, nhưng phương pháp này không phải lúc nào cũng có thể áp dụng được. Lúc đầu, y từng cho rải truyền đơn ở Giang Nam, kêu gọi người dân tự nguyện đấu tranh chống cường hào địa phương để chia lại ruộng đất. Khi đó y cho rằng điều này có thể nhanh chóng làm sụp đổ quyền lực của đám cường hào địa chủ và đẩy nhanh tiến độ bình định thiên hạ. Nhưng hóa ra Kim Phi đã đánh giá thấp sức mạnh của địa chủ và quý tộc trên lãnh thổ của bọn chúng. Nếu không có tiêu cục Trấn Viễn đứng ra tổ chức và lãnh đạo nhân dân thì những tổ chức nhỏ lẻ của nông dân với sức mạnh phân tán khó có thể chống lại đám địa chủ quý tộc đã nuôi rất nhiều tay sai biết đánh đấm trong nhà. Rất nhiều truyền đơn được phát tán nhưng rất ít trường hợp thành công. Cho dù đại đa số người dân nhặt được truyền đơn cũng chỉ có thể chờ đợi và hy vọng sẽ có người khác ra mặt. Một số người thực sự bị dồn vào đường cùng cũng đã vùng lên, chỉ tiếc là họ không có đủ trí tuệ và khả năng hiệu triệu đám đông. Cho nên họ vừa mới vùng lên đã bị địa chủ và quý tộc tại địa phương nhắm đến, trở thành mục tiêu giết gà dọa khỉ của bọn chúng. Tất nhiên, sau khi rải rất nhiều truyền đơn, cũng đã xuất hiện một số người có trí tuệ và khả năng hiệu triệu quần chúng nên đã đạt được thành công nhất định. Trong số đó có một số đội quân khởi nghĩa nổi bật, chiếm được hơn ba huyện, khí thế như chẻ tre. Thật không may, việc phân chia đất đai của các cường hào địa phương đã làm rung chuyển nền tảng của giai cấp này. Cho nên quân nổi dậy trở thành kẻ thù chung của tất cả bọn cường hào quý tộc. Thêm việc bọn chúng đã nhanh chóng rút ra bài học từ các cuộc khởi nghĩa ở Xuyên Thục và đất Tần trước đó và liên thủ để trấn áp quân nổi dậy. Lũ cường hào địa chủ mặc dù đáng ghét, nhưng cũng phải thừa nhận bọn chúng từ nhỏ đã được đọc sách, kiến ​​thức và trí tuệ hơn dân thường rất nhiều, suy nghĩ cũng sâu sắc hơn. Bọn chúng chi tiền để thuê những người dân tấn công quân nổi dậy ở bên ngoài, đồng thời dùng nhiều thủ đoạn để chia rẽ nội bộ. Quân nổi dậy về cơ bản được cấu thành bởi những người dân thường bị dồn vào bước đường cùng. Họ thiếu tầm nhìn xa, cũng không được đào tạo bài bản. Cho nên chỉ cần đám cường hào địa chủ phái người tới thuyết phục, hứa hẹn cho họ chút lợi ích là không ít lãnh đạo cấp cao của quân nổi dậy đã thay lòng, phản bội lại nghĩa quân. Chẳng phải mục đích nổi dậy chỉ là để cuộc sống dễ dàng hơn thôi sao? Những lợi ích mà đám cường hào địa chủ đang hứa hẹn đủ để những người chưa nhìn rõ bản chất xã hội này có thể sống một cuộc đời không cần lo tới cơm ăn áo mặc. Hơn nữa bọn chúng còn hứa sẽ không truy cứu những việc trước đây, vậy thì quân nổi dậy còn liều mạng làm gì chứ? Chỉ riêng điều này đã khiến phần lớn quân nổi dậy tan rã. Thủ lĩnh của hai đội quân nổi dậy từng tham gia quân doanh, họ quản lý đội quân cũng cẩn thận hơn một chút, kịp thời nhận thấy có kẻ đang phản bội và ra tay quyết đoán để đội quân không bị tan rã.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio