Khi ở Kim Xuyên, hai cấp phó từng chịu trách nhiệm về những vấn đề liên quan đến xây dựng cơ sở hạ tầng, họ cũng tham gia xây dựng hai xưởng dệt, cho nên cũng có thể coi như có kinh nghiệm trong vấn đề này. "Tiên sinh giao cho ông nhiệm vụ gì?" Từ Cương tò mò hỏi. Hỏi xong, ông ta nhận ra mình hỏi có chút đường đột, liền bổ sung: “Ta nhiều lời quá, nếu không tiện cho Thiết đại nhân thì ông không nói cũng không sao!” “Không có gì không tiện cả..." Thiết Thế Hâm cười khổ và kể lại những gì Kim Phi đã nói với mình. Từ Cương nghe xong cũng cười khổ: “Khó trách Bệ hạ muốn ông cùng đến Đông Hải!” Thiết Thế Hâm có thể nghĩ ra chuyện gì, Từ Cương đương nhiên cũng nghĩ ra chuyện đó. "Vẫn là Bệ hạ nhìn xa trông rộng!" Thiết Thế Hâm thở dài. "Đúng vậy", Từ Cương gật đầu, sau đó nói: "Nếu ông cần ta giúp đỡ, Thiết đại nhân chỉ cần mở lời!" "Ông không phải không đồng tình với việc tiên sinh xây thành phố sao?" Thiết Thế Hâm hỏi. "Ta không đồng ý, nhưng tiên sinh cứ nhất định muốn xây dựng, Bệ hạ và Thiết đại nhân cũng không thuyết phục được. Vậy thì ta đâu còn cách nào khác?" Từ Cương thở dài. "Ông có thể học tập Lưu phu tử!" Thiết Thế Hâm cười nói. Lưu phu tử là một vị quan Ngự sử sống cách đây bảy trăm năm. Hoàng đế lúc đó phóng đãng, tính tình tàn bạo. Trong một buổi thiết triều sáng, hoàng đế dự định tổ chức tuyển tú nữ. Lưu phu tử khuyên can không có kết quả, nên đã đâm đầu vào cột tự vẫn.. Dù cuối cùng việc tuyển tú nữ của hoàng đế cũng không thể bị ngăn cản nhưng câu chuyện đó đã để lại dấu ấn đậm nét trong sử sách và trở thành một điển tích cho thế hệ sau. "Hừ, Thiết Thế Hâm, ông bình thường mày rậm mắt to, không ngờ trong bụng cũng có những thứ như vậy!" Từ Cương tức giận trừng mắt nhìn Thiết Thế Hâm: "Không phải ông cũng không đồng ý sao? Tại sao ngày hôm qua ông không đâm đầu vào cột tự sát trong thư phòng của tiên sinh đi?” Lưu phu tử chết để khuyên can vì hoàng đế lúc đó vô đạo đức, trong khi Kim Phi xây dựng thành phố mới không phải để tham lam hưởng lạc mà là để cứu giúp những người tị nạn. Bản chất của hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu Từ Cương tự sát vì sự việc này thì cái chết của ông ta sẽ vô ích, có thể sử gia sẽ còn gán cho ông ta cái mác kẻ hám danh nên làm bậy nữa ấy chứ. Thiết Thế Hâm bảo Từ Cương học hỏi Lưu phu tử, đây rõ ràng là một câu nói đùa và điều đó cũng cho thấy hai người có mối quan hệ rất tốt. Nhìn thấy cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ đã tới, Thiết Thế Hâm giơ tay về phía Từ Cương nói: "Từ Cương đại nhân, tiên sinh chỉ cho ta ba ngày, thời gian khá gấp, họp xong chúng ta hãy nói chi tiết!" "Thiết đại nhân, ông cứ đi làm việc của mình đi!" Từ Cương chắp tay đáp lại lời chào. Thiết Thế Hâm gật đầu và bước vào thư phòng cùng với cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ. Nửa giờ sau, hai cấp phó và đội trưởng đội hộ vệ ra khỏi phòng làm việc, họ vội vã rời khỏi doanh trại hộ tống mà chẳng buồn ăn trưa. Kể từ khi Kim Phi tài trợ cho Hồng Đào Bình xây dựng lại xưởng đóng thuyền, trấn Ngư Khê đã bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng. Cho dù đó là một dự án quân sự như xây dựng doanh trại hộ tống hay một dự án thương mại như nhà kho và xưởng cá muối thì cũng đều cần một lượng lớn gạch xây và xi măng. Chi phí vận chuyển gạch và xi măng rất cao. Tuy nhiên, hoàn toàn không cần thiết phải vận chuyển những thứ này bằng đường biển từ Kim Xuyên đến Đông Hải. Bởi vì Kim Phi đã xây dựng xưởng nung gạch, xưởng xi măng, xưởng vôi và các nhà máy liên quan đến vật liệu xây dựng khác gần trấn Ngư Khê. Một cấp phó của Thiết Thế Hâm đã đến thăm từng phân xưởng để điều phối nguyên vật liệu cần thiết nhằm mở rộng xưởng sản xuất cá muối. Nhiệm vụ sản xuất của những nhà máy này luôn tương đối nặng nề, vốn dĩ họ không muốn nói chuyện với thuộc hạ của Thiết Thế Hâm, nhưng khi nghe nói đó là lệnh của Kim Phi, thái độ của họ lập tức thay đổi, tất cả đều vỗ ngực bày tỏ sự sẵn sàng hợp tác.