Thiết Thế Hâm đích thân rót một tách trà cho họ, sau đó bưng một đĩa điểm tâm tới: “Buổi trưa không có thời gian ăn, sau đó lại chạy đôn chạy đáo cả buổi chiều, chắc hai ngươi đói bụng rồi. Ăn một chút lót dạ đi đã". "Cảm ơn Thiết đại nhân!" Hai cấp phó đưa tay đón lấy tách trà. Thiết Thế Hâm khi ở viện Khu Mật thường rất nghiêm khắc, nhưng bây giờ lại tự mình rót trà và chuẩn bị điểm tâm... Hai cấp phó trong lòng cảm thấy ấm áp, mệt mỏi dường như đã tiêu tan đi rất nhiều. Chạy cả buổi chiều, quả thật họ khát và rất đói nên một hơi uống hết tách trà trong tay. Nhưng cả hai đều không chạm vào chiếc bánh ngọt trên đĩa. Tiểu Trần lấy ra hai tờ giấy, hai tay đưa cho Thiết Thế Hâm: "Thiết đại nhân, đây là dự toán sơ bộ các loại vật liệu cần thiết để mở rộng xưởng cá muối, còn cả bản phác thảo của nhà xưởng và ký túc xá! Còn bản vẽ chi tiết tối nay ta sẽ tăng ca để vẽ, sáng sớm mai có thể giao lại cho đại nhân!” Thiết Thế Hâm nhìn qua tờ giấy trên tay, khẽ gật đầu: "Rất tốt!" Người còn lại thấy Thiết Thế Hâm đang nhìn mình, vội vàng báo cáo: "Thiết đại nhân, chiều nay ta đã tới thương lượng với từng phân xưởng. Ban đầu tất cả xưởng trưởng đều nói rằng nhiệm vụ sản xuất hiện tại đang rất nặng nề, nhưng sau khi nghe ta nói đây là nhiệm vụ tiên sinh giao, lại còn do Thiết đại nhân đích thân phụ trách thì họ lập tức đồng ý toàn lực phối hợp, từ tối nay sẽ làm thêm giờ để kịp hoàn thành công việc!” Các xưởng trưởng đều đồng ý hợp tác hoàn toàn, nhưng việc này không liên quan nhiều đến Thiết Thế Hâm mà là do ảnh hưởng của Kim Phi. Về phần Thiết Thế Hâm, là do cấp phó này tự nói thêm vào. Thiết Thế Hâm là một viên quan kỳ cựu nên biết rất rõ điều này. Tuy nhiên, ông ta không vạch trần anh ta, thay vào đó, ông ta lại gật đầu và khen ngợi: "Rất tốt!" Thấy hai người đều không động đến bánh ngọt trên đĩa, ông ta nói thêm: "Hai người về ăn cơm trước đi!" "Vâng!" Tiểu Trần và Tiểu Lưu đứng dậy, cúi chào rồi rời đi. Sau khi hai người rời đi, Thiết Thế Hâm cẩn thận xem xét sơ đồ quy hoạch đơn giản và số liệu thống kê sơ bộ trên giấy phác thảo. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, ông ta và Từ Cương mới cùng nhau bước ra khỏi thư phòng. Hai cấp phó của Thiết Thế Hâm bận rộn cả buổi chiều, nhưng Kim Phi cũng không nhàn rỗi. Có quá nhiều thứ liên quan đến việc xây dựng một thành phố mới và Kim Phi lần đầu tiên được trải nghiệm điều đó. Sau khi Thiết Thế Hâm rời đi, y tiếp tục hoàn thiện kế hoạch và làm việc cho đến khi Nhuận Nương đến gọi y đi ăn vào buổi tối, Kim Phi mới đặt bút chì xuống. Nhưng ngay khi Nhuận Nương vừa rời khỏi thư phòng, cận vệ đã dẫn Thiết Thế Hâm và Từ Cương bước vào. Thiết Thế Hâm giờ này đến tìm y, nhất định là có chuyện gì đó, rất có thể có liên quan đến nhiệm vụ buổi chiều. Vì vậy Kim Phi nhìn về phía Nhuận Nương: “Mọi người ăn trước đi!” “Trưa nay chàng chỉ ăn có một chút, ăn xong rồi làm việc tiếp không được sao?” Nhuận Nương có chút phiền muộn hỏi. Kim Phi không trả lời mà chỉ xoa đầu Nhuận Nương: “Nghe lời ta!” Nhuận Nương tuy có chút không vui nhưng vẫn nghe lời rời đi. Thiết Thế Hâm thấy vậy cũng ý thức được mình đến không đúng lúc, có chút lúng túng nói: "Tiên sinh, hay là ngài đi ăn cơm trước đi?" "Người tị nạn còn đói, làm sao ta có thể ăn được!" Kim Phi xua tay nói: "Thiết đại nhân, Từ đại nhân, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi!" Nói xong, y quay lại thư phòng mà không đợi Thiết Thế Hâm và Từ Cương trả lời. Thiết Thế Hâm và Từ Cương nhìn nhau và chỉ có thể theo Kim Phi vào thư phòng. “Thưa tiên sinh, hôm nay ta đã phái người tới xưởng cá muối khảo sát và vẽ ra bản vẽ thi công sơ lược cũng như dự kiến các nguyên vật liệu cần dùng khi mở rộng xưởng”. Thiết Thế Hâm đưa bản thảo giấy cho Kim Phi: "Người của ta cũng đã đàm phán với xưởng gạch và xưởng xi măng, họ sẽ bắt đầu tăng ca làm việc từ hôm nay". Kim Phi cầm lấy bản thảo xem xét: “Chữ viết này là của Tiểu Trần đúng không?” "Tiên sinh quả nhiên có mắt nhìn, bản phác thảo này quả thực là do Tiểu Trần vẽ ra", Thiết Thế Hâm đáp. Kim Phi nghe xong, liếc mắt nhìn một cái rồi đặt bản phác thảo xuống.