Ấm no là điều kiện cần thiết của sinh tồn, cũng là hai vấn đề dân tỵ nạn quan tâm nhất. Trước kia khi tuyển thợ, chỉ cần có thể vào xưởng, thì sẽ được bao ăn bao ở, nhưng lần này chỉ bao ăn chứ không bao ở. Trời cũng sắp lạnh rồi, dù ăn no đến đâu mà ban đêm không có chỗ ở thì cũng không chịu được! "Trước kia đều bao ở, sao bây giờ lại không bao ở nữa vậy?" "Trời cũng sắp lạnh rồi, không có chỗ ở, nếu bị tế cóng thì sao ban ngày làm việc được chứ?" "Vị quan gia này, con nhà ta còn quá nhỏ, bọn ta không cần phân cho một căn nhà, chỉ cần có thể sống ở dưới mái hiên là được rồi, để bọn ta sống ở bên tường, ban đêm chịu chút gió cũng được!” Dân tỵ nạn ở phía dưới có người cầu xin có người chất vấn, cũng có người tức giận, rất ồn ào. Tiểu Triệu hét mấy lần cũng không có hiệu quả, đánh chiêng cũng không có ích gì, chỉ có thể bất lực nhìn Tả Phi Phi. Tả Phi Phi lại lấy súng kíp ra. Tiếng súng vừa vang lên, cuối cùng đã im lặng lại. Tiểu Triệu biết bây giờ nói nhẹ nhàng cũng vô dụng, vì vậy đã lạnh mặt nói: "Các người có nghe ta nói hết không? Nếu lại càn quấy, vậy thì lần tuyển thợ hôm nay tạm kết thúc tại đây, đợi khi các người không làm ồn nữa thì tiếp tục!" Tuyển thợ là quyết định của Kim Phi, đừng nói Tiểu Triệu, ngay cả Thiết Thế Hâm cũng không dám tự ý quyết định không tuyển nữa. Nhưng dân tỵ nạn không biết điều này, bọn họ sợ Tiểu Triệu đi thật, vội đảm bảo không ồn ào nữa. Lúc này Tiểu Triệu mới giơ loa lên nói tiếp: "Không dối gì mọi người, ở Đông Hải không còn nhiều nhà trống nữa, lần này tuyển thợ là để xây nhà, trước khi xây nhà xong, bọn ta không có cách nào sắp xếp chỗ ở cho mọi người!" "Vậy sau khi xây nhà xong thì sao?" Có người hỏi. "Ta vừa nói rồi, lần tuyển thợ này là công việc tạm thời, bọn ta sẽ khảo sát thái độ làm việc của mọi người, nếu biểu hiện tốt, sau khi kết thúc thời gian làm việc sẽ có thể chuyển sang làm chính thức, nếu lười biếng giở thủ đoạn, vậy thì người đến từ đâu thì về lại đó!" "Yên tâm đi, bọn ta đều là người thật thà, sẽ không lười biếng giở thủ đoạn!" Người dân phía dưới lần lượt bảo đảm. "Có lười biếng giở thủ đoạn hay không, không phải mọi người nói là được, phải xem thái độ các người làm việc như thế nào!" Tiểu Triệu nói: "Ta đã nói những lời răn trước rồi,nếu có thể chấp nhận thì suy nghĩ một chút, nếu không chấp nhận được thì bây giờ có thể đi rồi!" Nói xong, Tiểu Triệu đặt loa xuống, lặng lẽ nhìn phía dưới. Không có người dân tỵ nạn nào rời đi. Thực ra Tiểu Triệu đã biết kết quả này từ lâu, nhưng vẫn làm theo như cũ để người dân tỵ nạn biết có rất nhiều người muốn làm công việc này, tránh cho sau này có được tuyển dụng rồi nhưng lại lười biếng. Đợi thêm một lát, Tiểu Triệu mới giơ loa lên lại: "Nếu mọi người không đi, chứng tỏ đều chấp nhận điều kiện ta vừa nói, vậy được, sau đây ta sẽ nói những yêu cầu cụ thể!" Thế là Tiểu Triệu Đã nói yêu cầu cụ thể và các loại công việc của đợt tuyển thợ này. Ví dụ như người ứng tuyển bốc vác gạch, cần phải gánh được túi năm mươi cân, người ứng tuyển làm thợ gạch ngói cần phải biết xây tường, nếu đến công trường mà bị phát hiện không biết xây tường sẽ bị đuổi thẳng. Sau khi đọc xong những yêu cầu, cuối cùng Tiểu Triệu mới đọc đơn vị tuyển dụng cụ thể. Thực ra khi Tiểu Triệu đọc các loại công việc, không ít dân tỵ nạn đã đoán được có lẽ đơn vị tuyển dụng là các đơn vị như xưởng gạch xưởng xi măng, nhưng bọn họ không dám chắc chắn nên không tùy ý rời đi. Vì lỡ như họ chạy đến lộn nơi thì họ sẽ bỏ lỡ đợt tuyển thợ này. Vì vậy, gần như tất cả dân tỵ nạn đều dựng tai lên nghe.
Đến sau khi Tiểu Triệu đọc xong tên đơn vị tuyển dụng và số lượng thợ mỗi xưởng cần tuyển, người dân đã chạy tán loạn, cố gắng chạy đến mấy xưởng đó.