Nhuận Nương đã đặt đồ ăn lên bàn, nhìn thấy Từ Cương đến, đứng dậy đi vào nhà bếp lấy thêm một bộ bát đũa ra. Từ Cương mừng rỡ nhận lấy bằng cả hai tay, thái độ khách sáo đến mức Nhuận Nương cũng ngượng ngùng. Lúc trước khi Thiết Thế Hâm lần đầu tiên tới nhà Kim Phi ăn cơm cũng như vậy, sau này đến thường xuyên rồi, không cần Kim Phi mời, chỉ cần thấy Cửu công chúa tăng ca ở Ngự Thư Phòng, ông ta cũng thường chạy đến ăn cơm chùa. Không chỉ ăn chùa mà ăn xong còn đóng gói đem về nữa. Kim Phi đã quen với việc này, cũng không thèm để ý đến Từ Cương, bưng bát cơm lên húp một ngụm cháo lớn. Từ Cương vẫn hơi không buông ra được, ông ta húp từng ngụm cháo nhỏ, cũng không dám gắp thức ăn gì. Thấy Kim Phi đã đặt bát đũa xuống, ông ta cũng vội vàng buông đũa xuống, nói mình đã ăn no rồi, sau đó đi theo Kim Phi rời khỏi nhà ăn, đi đến thư phòng. Kim Phi bưng một ấm trà nhỏ trên bếp lửa lên, đặt một đãi bánh ngọt lên bàn: "Đói thì ăn chút đi!" "Cám ơn tiên sinh." Từ Cương lắc đầu nói: "Không có khẩu vị!" "Có chuyện gì thế?" Kim Phi hỏi. Từ Cương do dự một lúc sau đó vẫn hỏi: "Tiên sinh, Khánh xưởng trưởng dẫn một nhóm công nhân đi tiêu diệt thổ phỉ, kẻ địch đông hơn chúng ta gấp mấy chục lần, chẳng lẽ ngày không lo lắng sao?" "Lo lắng đương nhiên là lo lắng rồi, nhưng lo lắng không hề mâu thuẫn với cuộc sống bình thường mà!" Kim Phi nói: "Nếu như không ăn không uống có thể đảm bảo Mộ Lam đại thắng trở về không, ta có thể tuyệt thực ba ngày, nhưng điều này không thể! Cho nên, những gì chúng ta có thể làm chính là tin tưởng bọn họ, sau đó làm tốt công việc của mình, làm hậu phương cho bọn họ!" Từ Cương dường như bừng tỉnh gật đầu. Nhưng ông ta vẫn chưa rời đi, mà ở lại thư phòng chờ tin tức cùng Kim Phi. Kim Phi ngoài miệng nói ung dung, thật ra trong lòng y cũng rất quan tâm đến lần tiêu diệt thổ phỉ này, y đã sắp xếp Hầu Tử chọn ra một tiểu đội trong chiến đội áo giáp đen ra để thành lập đội liên lạc, một khi tiêu diệt thổ phỉ có tiến triển lớn hoặc thay đổi lớn thì đội liên lạc sẽ lập tức thông báo cho Kim Phi. Buổi trưa, người lính trinh sát thứ nhất trở về, được Thiết Chùy dẫn thẳng đến thư phòng của Kim Phi. "Tiên sinh, Khánh xưởng trưởng dẫn đội an ninh đã đến được huyện Mậu Nguyên, phong tỏa lối ra vào của trại Ngưu Gia rồi!" Lính trinh sát lấy ra một bản báo cáo chiến sự đưa cho Kim Phi. Lông mày Từ Cương không khỏi nhảy lên. Bởi vì sự tồn tại của xưởng đóng thuyền mấy huyện xung quanh và huyện phủ trấn Ngư Khê đều nằm trong sự khống chế của nhân viên hộ tống, nhưng vì nhân lực có hạn, cũng chỉ khống để được mấy huyện này, không thể tiếp tục mở rộng đến Trung Nguyên được. Huyện Mậu Nguyên là huyện phủ gần biển Đông Hải nhất không nằm trong sự khống chế của nhân viên hộ tống, có một phần ba đường chính từ Trung Nguyên đến Đông Hải phải đi qua huyện Mậu Nguyên, đây cũng là huyện bị ảnh hưởng nặng nề nhất của nạn thổ phỉ lần này, trại Ngưu Gia lính trinh sát vừa nói cũng là khu vực nhóm thổ phỉ gây loạn nhất là nhiều nhân lực nhất ở huyện Mậu Nguyên hiện tại, trước đây có hàng trăm người dân, gần đây vì chặn dân tị nạn, số người đã tăng lên hơn bốn nghìn người. Mặc dù trong số bốn nghìn người này có hơn một nửa là dân tị nạn bị ép gia nhập thổ phỉ, nhưng cũng là hơn bốn nghìn người, đám người Khánh Mộ Lam chỉ có mấy trăm người, có thể đánh được thắng không? Dù đã biết kế hoạch của Khánh Mộ Lam, nhưng Từ Cương vẫn lo lắng cho cô ấy. Đây là trận chiến đầu tiên và cũng là trận chiến quan trọng nhất trong cuộc tiêu diệt thổ phỉ này, nếu thất bại, cuộc tiêu diệt thổ phỉ này sẽ hoàn toàn thất bại. Từ Cương quay đầu nhìn Kim Phi, thấy mặt Kim Phi đầy bình tĩnh, không khỏi hỏi: "Tiên sinh, ngài không lo lắng sao?" "Một khi đã bắn mũi tên ra thì sẽ không thể lấy lại được, Mộ Lam đã bao vây trại Ngưu Gia thì nhất định sẽ thắng!" Kim Phi lạnh lùng nói: "Ta tin tưởng cô ấy nhất định có thể thắng!" …. Trại Ngưu Gia. Một tên tay sai thổ phỉ loạng choạng đi về phía khoảng sân cao nhất trong trại.
"Đứng lại, làm gì vậy?" Tên thổ phỉ vạm vỡ canh cửa ngăn tên tay sai lại.