Khánh Mộ Lam thì không biết Từ Cương đang nghĩ gì, tiếp tục giơ loa nói: “Các anh em có lẽ đều biết cả, ngài quốc sư cũng giống chúng ta, đều xuất phát từ quân đội, đã rất nhiều đích thân mang quân đẩy lùi các cuộc xâm lược của Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên, nên ngài ấy luôn biết chúng ta tham gia quân đội chắc chắn không hề dễ dàng gì, ngài ấy cũng luôn cố gắng cho chúng ta nhiều nhất có thể!” “Trong số mọi người đây, chắc chắn không ít người trước kia đã từng đi lính, hoặc trong nhà có người từng đi, thử nghĩ lại mà xem ngày trước như thế nào, là biết ta nói có đúng hay không!” Phía dưới đài, nhiều đội viên của đội an ninh im lặng trầm tư. Đại Khang lúc trước có chế độ tòng quân rất nặng nề, trong nhà chỉ cần có đàn ông trưởng thành hầu như không ai thoát được. Khi ấy việc đi lính chỉ đơn giản là chế độ nghĩa vụ, đứng nói tới tiền công, đến cả tiền lương và lương thực còn thường xuyên bị cắt xén, đến khi đó binh lính chỉ có thể đi tống tiền các thương nhân và người dân xung quanh nơi đóng quân. Sau khi gia nhập đội an ninh xưởng cá muối, tiền công của họ cao hơn cả tiền công của công nhân, cũng chưa từng bị khất lương. Ngoài tiền công, các xưởng khác khi muốn chiêu mộ thêm công nhân sẽ ưu tiên người nhà của đội viện đội an ninh, con cái của họ cũng được miễn học phí ở trường do xưởng cá muối mở. Đó là những điều mà trước đây họ không dám nghĩ tới. “Tuy bình thường ta hay mắng các ngươi, nhưng có gì nói đó, lần này anh em đánh không tệ, ngài quốc sư yêu lính như yêu con, đợi đến khi nào tiêu diệt xong thổ phỉ, ngài ấy chắc chắn sẽ tìm bệ hạ để xin thưởng cho chúng ta, phần thưởng có khi còn to hơn bây giờ!” “Đương kim bệ hạ cũng là một vị minh quân thưởng phạt rõ ràng, ngài quốc sư đề nghị, bệ hạ chắc chắn sẽ đồng ý!” Khánh Mộ Lam cười khổ nói tiếp: “Nói đến đây, ta nên xin lỗi mọi người, tại ta tự ý phân chia chiến lợi phẩm, nên ngài quốc sư mới không có cách nào xin thưởng cho mọi người được!” Nói xong, cô ấy khẽ cúi người, hành lễ về phía dưới đài. “Trưởng xưởng, ngài cúi đầu trước một đám chân đất lấm bùn như chúng ta, đây không phải muốn chúng ta giảm thọ à?” “Đúng đấy trưởng xưởng, không có ngài, chúng ta đã chết đói ở một xó nào đó từ lâu rồi, ngài như thế tụi này gánh không nổi đâu!” “Trưởng xưởng, chúng ta đánh thổ phỉ cũng đâu phải vì tiền, mà là để bảo vệ Đông Hải, bảo vệ người nhà của chúng ta thôi!” “Đúng đấy, quan văn thư nói với chúng ta, một khi để thổ phỉ mang theo cả dân tị nạn vào Đông Hải, lúc ấy xưởng cá muối chắc chắn xong đời rồi, những ngày tháng yên bình của chúng ta cũng xong nốt!” ... Các đội viên của đội an ninh thấy Khánh Mộ Lam hành lễ thì vội vàng cúi đầu đáp lễ. Từ Cương nhìn thấy đội an ninh lại loạn hết cả lên, trong lòng cảm thán Kim Phi bố trí quan văn thư ở đây quả thật rất sáng suốt! Bách phu trưởng, đại đội trưởng và tiểu đội trưởng trong đội an ninh cơ bản đều được tuyển chọn từ dân tị nạn, nhưng tất cả các quan văn thư đều chuyển từ Kim Xuyên tới. Quan văn thư chủ yếu có hai nhiệm vụ, thứ nhất là phụ trách tác chiến trong trận đấu, một khi có kẻ muốn đào ngũ, quan văn thư có thể chém ngay tại đó, thứ hai là làm công tác tư tưởng những lúc bình thường. Từ cuộc đối thoại của các đội viên đội an ninh, có thể thấy được các quan văn thư đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. “Lát nữa mọi người còn phải huấn luyện, vậy nên ta sẽ không phí thời gian nữa!” Khánh Mộ Lam quay sang nhìn A Mai, nói: “A Mai, bắt đầu đi!” “Rõ!” A Mai vẫy vẫy tay, mấy nữ đội viên ôm màn tới, vây đài gỗ thành một vòng tròn. Sau khi vây kĩ rồi, trợ thủ của Từ Cương đưa đến một cái băng ghế dài. Khánh Mộ Lam thở dài, đến đó nằm sấp xuống. Sau đó, những tiếng đánh nặng nề phát ra sau tấm màn kia. Mười gậy đã đánh xong, Tả Phi Phi mang người đi vào đỡ Khánh Mộ Lam.