Dân du mục của liên minh bộ lạc nhỏ đều là những người đi theo công chúa Lộ Khiết, lúc trước công chúa Lộ Khiết đàm phán với Kim Phi, chính những dân du mục này đã thu thập xác chết của dân du mục đã chết trận ở thành Du Quan. Chính vì lý do này mà rất nhiều dân du mục đều cảm thấy tràn đầy sợ hãi với thành Du Quan. Cho dù có tín vật của công chúa Lộ Khiết, công việc của Sương Nhi cũng không mấy suôn sẻ, phần lớn dân du mục đều cảm thấy lo lắng, không dám đi về phía nam với cô ta. Sau đó phương bắc càng ngày càng lạnh, Sương Nhi biết không thể đợi được nữa, trực tiếp tuyên bố những người bằng lòng tin tưởng công chúa Lộ Khiết thì đi theo cô ta, còn những người không muốn tin tưởng thì sẽ ở lại. Thật ra liên minh bộ lạc nhỏ là một nhóm người đáng thương không có nhà để về, ôm nhau sưởi ấm, rất nhiều dân du mục đã không có gì cả. Để né tránh bị các bộ lạc lớn bắt làm nô lệ và đuổi giết, bọn họ trốn ở trong rừng cây rất xa về phía bắc để kéo dài hơi tàn, nếu không có sự giúp đỡ khác, bọn họ sẽ khó có thể vượt qua mùa đông này. Cho nên, khi nhìn thấy Sương Nhi mang một số người trong bộ lạc rời đi, một số người trong bộ lạc vốn lung lay cũng đi theo. Bởi vì bọn họ đã không còn đường để đi. Nhưng một số người tị nạn cũng không đi về phía nam, mà là chọn ở lại phương bắc. Sương Nhi cũng không hề ép buộc, mà dẫn theo những người trong bộ lạc bằng lòng đi theo cô ta đi về phía Nam. “Lần trước nhận được thư của Sương Nhi, đã là hơn mười ngày trước, lúc đó nhóm Sương Nhi mới vừa xuất phát mấy ngày, dựa theo tốc độ bình thường thì bây giờ bọn họ chắc là đã gần đến phía tây sông Liêu rồi." Công chúa Lộ Khiết nói: "Cũng không biết ở phía bắc có tuyết rơi hay không, nếu có tuyết rơi thì khó nói. Tiên sinh, có thể chàng không biết, tuyết trên Thảo Nguyên đáng sợ đến mức nào, nếu rơi liên tục nhiều ngày thì tuyết dày có thể chôn vùi lều trại, huống hồ là con người, ngay cả sói cũng có thể bị đông chết!" "Loại tuyết lớn này chắc là phải đến tháng sau mới có thể rơi, ta đã bố trí thuyền hơi nước đi phía tây sông Liêu, chỉ cần bọn họ có thể chạy đến phía tây sông Liêu thì sẽ không sao." Kim Phi nói lời an ủi: "Vật tư và nhóm thợ thủ công đầu tiên mà ta đã đồng ý với nàng đã đến thành Du Quan, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì chắc là số nhà tập thể đầu tiên đã được xây xong rồi." Công chúa Lộ Khiết nghe vậy thì cúi đầu hành lễ thật sâu với Kim Phi: "Cám ơn tiên sinh!" Từ vị trí ẩn náu của liên minh bộ lạc nhỏ đến thành Du Quan theo đường thẳng cũng là mấy trăm dặm, nếu chỉ dựa vào đi bộ, không có mấy tháng thì chắc chắn sẽ không thể đến đó được. Dựa theo thời tiết này, cùng lắm là hơn một tháng nữa thì phía bắc chắc chắn sẽ có tuyết rơi dày đặc, liên minh bộ lạc nhỏ không thể đến được thành Du Quan trước khi tuyết rơi dày đặc, cách duy nhất chính là đi đến phía tây sông Liêu, rồi mới ngồi thuyền ở phía tây trên sông liêu để đến thành Du Quan trước. "Không cần cảm ơn, chỉ cần nàng không quên khế ước của mình là được rồi!" Kim Phi liếc mắt nhìn công chúa Lộ Khiết một cái thật sâu. Hòa hợp dân tộc là gánh nặng đường xa, việc hợp tác với công chúa Lộ Khiết chỉ là một lần thử nghiệm của Kim Phi, nếu có thể dùng biện pháp hòa bình này để đạt được mục tiêu là tốt nhất, nếu cuối cùng bị thất bại thì Kim Phi chỉ có thể đợi sau khi dẹp yên Trung Nguyên thì dùng phương pháp vũ lực để dẹp yên Đông Man. “Tiên sinh yên tâm, mặc dù Lộ Khiết là đàn bà con gái, nhưng nói chuyện vẫn giữ lời, chỉ cần có thể để cho người trong bộ lạc của ta có cuộc sống yên bình, ta chắc chắn sẽ thực hiện chuyện mà ta đã hứa với tiên sinh!" Công chúa Lộ Khiết không hề do dự nói. "Như vậy là tốt nhất." Kim Phi khẽ gật đầu. Quyền lực chính trị đến từ nòng súng, cuối cùng chính sức mạnh quyết định quyền được lên tiếng. "Tiên sinh..." Công chúa Lộ Khiết do dự một chút và cẩn thận hỏi: "Tiên sinh, ta có chuyện này muốn bàn bạc với chàng một chút." "Nói đi," Kim Phi nhìn qua. "Ta muốn đến thành Du Quan trước..." Công chúa Lộ Khiết yếu ớt nói.