Dù tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này đi chăng nữa, một khi họ đã giết chết binh lính của đối phương thì việc xung đột là hoàn toàn không thể tránh khỏi. Đội viễn chinh chỉ có mấy chục người, lực lượng chiến đấu chủ yếu phụ thuộc vào thuỷ quân nên phải thông báo cho Trịnh Trì Viễn càng sớm càng tốt. Trên thực tế, Trịnh Trì Viễn vừa mới lên xuồng cứu sinh cách đây không lâu. Là một quân nhân, phản ứng của anh ta nhanh hơn Lạc Lan rất nhiều. Anh ta đã nhận ra rằng xung đột là điều không thể tránh khỏi trước cả khi Lạc Lan ra tay. Tuy nhiên, Kim Phi lại ra lệnh cho anh ta nghe theo Lạc Lan và không thể ra lệnh chiến đấu khi chưa được ủy quyền, cho nên chỉ có thể chờ lệnh của Lạc Lan. Cũng may Lạc Lan không để anh ta đợi quá lâu. Khi nhìn thấy mũi tên, anh ta nhanh chóng gật đầu với thuộc hạ của mình. Thuộc hạ lấy pháo hoa từ trong tay ra và châm ngòi. Vài giây sau, một đám khói đen bốc lên trên không trung và đọng lại rất lâu. Mũi tên vừa phóng lên là do Lạc Lan dùng nỏ cầm tay bắn ra, mục tiêu là thông báo cho lão Uông và Trịnh Trì Viễn, vì vậy độ cao tương đối thấp, thuỷ quân trên tàu phía sau có thể không nhìn thấy được. Ngay cả khi họ nhìn thấy nó, họ sẽ không biết nó có ý nghĩa gì. Pháo hoa do thuộc hạ của Trịnh Trì Viễn bắn là tín hiệu tấn công được thuỷ quân công nhận. Nhận được tín hiệu, tất cả các thuyền lầu đều nhanh chóng hành động. Những chiếc nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã được tháo dỡ và giấu trong khoang thuyền được kéo trở lại boong và quá trình lắp ráp nhanh chóng bắt đầu. Không chỉ có tàu thuyền trên bến tàu nhìn thấy tín hiệu pháo hoa mà cả hai chiếc thuyền lầu đang ẩn nấp trên biển cũng nhìn thấy. "Mau lên, sắp đánh nhau rồi, hành động ngay!" Theo lệnh của thuyền trưởng, những chiếc phi thuyền đã được chuẩn bị sẵn trên boong nhanh chóng bắt đầu được bơm phồng lên. Trên bãi biển, sau khi đoàn của lão Uông giết chết tướng quân nước K và binh lính của ông ta thì cũng không rảnh rỗi. Lão Uông cùng các nhân viên hộ tống lao tới cửa, lôi xe ngựa được giấu trong nhà kho gần đó ra, chiếm giữ các lối ra vào bến tàu. Bên kia sườn đồi, thổ ty ngơ ngác nhìn xuống, trong lòng còn bàng hoàng và bối rối còn lớn hơn cả vị tướng xui xẻo. Cơn tức giận của thổ ty càng trở nên mãnh liệt hơn! Thổ ty chính là hoàng đế của nước K, có lẽ trong suy nghĩ của tất cả các hoàng đế, chỉ cần bản thân thích thứ gì đó, người ở phía dưới nên ngoan ngoãn dùng hai tay dâng lên, dám ngước lên nhìn một cái thôi cũng là bất kính. Thổ ty thích chiếc thuyền lầu này, đó là niềm vinh dự của những thương nhân Đại Khang. Cuối cùng, ai ngờ được, những thương nhân này không những không trân quý vinh dự này, còn dám phản kháng trước mặt hắn! Thổ ty cảm thấy hoàng quyền của mình bị xúc phạm một cách nghiêm trọng, hắn vỗ tay vào ghế, tức giận hét lên: "Người đâu, điều cấm vệ quân tới, ta sẽ bắt hết bọn chúng, lột da rút gân!" "Vâng!" Một cận vệ cúi đầu nhận lệnh rồi cưỡi ngựa phi như bay về phía doanh trại cách đó không xa. Nhìn thấy Lạc Lan lên xuồng cứu sinh và chèo về phía thuyền lầu, thổ ty vẫy tay gọi một cận vệ khác: "Đi, bảo thuỷ quân phong tỏa bến tàu. Đừng để bất kỳ kẻ nào trong số đám người Đại Khang này trốn thoát!" "Vâng!" Một cận vệ khác lại cưỡi ngựa chạy đi. Mười phút sau, rất nhiều tàu thuyền lao ra khỏi con sông cạnh bến tàu. Bọn họ chính là thuỷ quân của nước K. Tàu của thuỷ quân nước K rất nhỏ, không lớn hơn ca nô của Đại Khang bao nhiêu, nhưng hẹp và dài, hai bên có thuỷ quân nước K ngồi, họ chèo nhanh và đều tay như chèo thuyền rồng.
Vì hình dáng độc đáo và số lượng thủy quân chèo thuyền rất đông nên chiếc thuyền này chạy rất nhanh, nhanh chóng phong toả các lối ra vào bến cảng.