Sau những cải tiến của Kim Phi và Vạn Hạc Minh, hình dáng của cung nỏ hạng nặng đã thay đổi rất nhiều so với cung nỏ hạng nặng truyền thống, các tướng lĩnh của tướng quân không nhận ra, thổ ty của nước K cũng không nhận ra, còn cho rằng đây chính là loại vũ khí được sử dụng trên ca-nô lúc vừa rồi. Thủy quân tinh nhuệ nhất dưới trướng của mình đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi, không lẽ cấm quân cũng sẽ bị hạ gục ở bến tàu sao? Thổ ty vội vàng quay đầu đi gọi cận vệ, muốn cận vệ xuống nhắc nhở tướng lĩnh của cấm quân. Đáng tiếc hắn còn chưa kịp gọi cận vệ thì trận chiến bên dưới đã nổ ra! Theo lệnh của Lão Uông, tất cả cung nỏ hạng nặng đồng loạt bóp cò! Hơn mười mũi tên cung nỏ hạng nặng bay vào bên trong phương trận của cấm quân giống như đang xuyên kẹo hồ lô, xuyên vào hết binh lính cấm quân này đến binh lính cấm quân khác. Đội hình của cấm quân quá dày đặc, đến nỗi mỗi mũi tên cung nỏ hạng nặng bắn chết ít nhất bảy hoặc tám cấm quân rồi mới dừng lại. Mặc dù mũi tên của cung nỏ hạng nặng này không lớn bằng cung nỏ hạng nặng truyền thống nhưng cũng to hơn ngón tay cái, về cơ bản thì những cấm quân nước K bị bắn vào ngực hoặc bụng đã thiệt mạng ngay tại chỗ, những người may mắn không bị bắn trúng vào những bộ phận quan trọng thì chỉ cần bị một mũi tên bắn trúng vào cánh tay hoặc đùi thì cũng hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu! Trong khoảng thời gian ngắn, khoảng trống phía trước bến tàu đã tràn ngập xác chết của binh lính cấm quân và những người bị thương đang gào thét! Cấm quân là đội ngũ tinh nhuệ nhất của nước K, tướng lĩnh và phó tướng đều là những cựu binh dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, họ đã đàn áp vô số cuộc nổi loạn trong nhiều năm qua nên sớm đã quen với chiến trường đẫm máu. Nhưng lúc này, hai người cưỡi ngựa đều tỏ ra sợ hãi, giống như những tân binh lần đầu ra chiến trường. Không phải bọn họ ngạc nhiên mà bị kinh hãi trước sức sát thương khủng bố của cung nỏ hạng nặng! Thậm chí bọn họ còn chưa nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, gần nửa số người trong ba trăm người của phương trận thứ nhất đã tử trận. “Ha ha ha, sảng khoái!” Lão Uông vừa cất tiếng cười vừa nhanh chóng quay tời để nâng chiếc cung nỏ hạng nặng lên. Quả thật đi buôn bán theo Lạc Lan khá dễ dàng, số lượng hạt giống và lương thực cũng kiếm được nhiều hơn khi anh ta dẫn đội nhưng Lão Uông cảm thấy phải nhín nhịn quá nhiều, luôn phải cẩn thận từng tý, gặp ai cũng phải cúi đầu khom lưng ra vẻ người bề dưới. Đến nước K nhiều ngày như thế, Lão Uông đã nhịn một bụng tức, nếu không phải trước khi rời đi Kim Phi đã nhiều lần dặn dò rằng anh ta phải nghe theo Lạc Lan thì Lão Uông đã dẫn người đi cướp kho lương thực của nhà buôn lương thực từ lâu rồi. Cơn tức giận kìm nén lâu như thế đã tiêu tan hơn phân nửa trong đòn tấn công vừa rồi! Khuôn mặt của các nhân viên đội viễn chinh khác cũng đỏ bừng vì phấn khích. Với sự phát triển của nhân viên hộ tống, giờ đây những tên thổ phỉ có chút hiểu biết ở Đại Khang đều biết rằng máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng của tiêu cục Trấn Viễn rất lợi hại, một khi nhìn thấy thì sẽ lập tức giải tán. Nhưng cấm quân của nước K chưa bao giờ nhìn thấy cung nỏ hạng nặng và cũng không biết cách đối phó, vẫn luôn xông đến theo đội hình, đây chính là mục tiêu hoàn hảo cho cung nỏ hạng nặng. Đã lâu rồi những nhân viên hộ tống của đội viễn chinh mới được đánh một trận chiến vui vẻ như vậy! Trước đây tướng lĩnh của cấm quân chưa từng nhìn thấy cung nỏ hạng nặng, nhưng dù sao ông ta cũng là một cựu binh đã chinh chiến sa trường nhiều năm nên rất nhanh đã phản ứng lại, vung vũ khí lên và hét lớn. Lính truyền lệnh đi phía sau ông ta lập tức đánh trống trận, một người lính truyền lệnh khác thì nhanh chóng vẫy cờ lệnh. Các binh lính cấm quân nhìn thấy cờ lệnh lập tức giải tán đội hình rồi mới tiếp tục xông về phía bến tàu! “Phản ứng của tên này cũng khá nhanh đấy!” Lão Uông nghiến răng nghiến lợi hét về phía bên cạnh: “Lão Thất, Lão Bát, chúng ta làm thịt thủ lĩnh của chúng trước đi, Lão Cửu, Lão Thập, các ngươi làm lính truyền lệnh đi nhé!” “Vâng!”