Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 3965 việc này đả kích quá lớn tới uy tín của thổ ty!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoản bồi thường Lạc Lan yêu cầu đã vô cùng thấp so với chiến tranh bình thường, với năng lực của thổ ty, việc cung cấp những hạt bông và hạt lúa này không hề quá khó khăn, nhưng lúc này hắn lại có vẻ mặt rất khó coi. Mã Văn Húc thấy vậy, sắc mặt không khỏi lạnh đi: "Thổ ty đại nhân, ngươi sẽ không cứ thế mà cho qua việc thèm muốn thuyền lầu của bọn ta đấy chứ? Ngươi hẳn đã biết, thiếu gia của bọn ta cũng không đòi hỏi nhiều, hy vọng ngươi đừng lãng phí sự kiên nhẫn của thiếu gia bọn ta! Đối với ngươi, chút hạt bông và hạt lúa này cũng đâu phải quá nhiều nhỉ?" "Bình thường thì không quá nhiều, nhưng bây giờ..." Thổ ty khó nói: "Mã chưởng quầy hẳn hiểu rõ nhất, kho lương trong thành sắp bị các ngươi dời đi hết rồi!" Mã Văn Húc nghe vậy, cũng cười khổ. Thời gian gần đây, nhóm Lạc Lan đang điên cuồng thu mua lương thực, nước K là một nước nhỏ, vương thành cũng là một thành nhỏ, kích thước còn không to bằng thành Quảng Nguyên. Một thành thị nhỏ như vậy, kho lương dự trữ cũng có hạn, nhóm Lạc Lan trước kia gần như đã vét sạch các kho lương lớn nhỏ, lúc này mới chưa được bao lâu, các nhà buôn lương thực vẫn chưa kịp bổ sung hàng hóa. Cuối cùng Mã Văn Húc đã nói tình hình này cho Lạc Lan. "Vậy ngươi hỏi hắn, nếu điều động lương thực từ vùng khác, bao lâu có thể tới!" Lạc Lan hỏi. "Điều động lương thực, ước chừng nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng!" Thổ ty trả lời. Không phải hắn cố ý từ chối, nếu như có thể, hắn chỉ mong nhóm Lạc Lan lập tức rời khỏi nước K. Nhưng giao thông của thời đại này lạc hậu, nước K lại có nhiều vùng đồi núi, việc vận chuyển lương thực đúng là khá khó khăn. Thổ ty chỉ mong nhóm Lạc Lan rời đi, Lạc Lan cũng không muốn tiếp tục ở lại nước K, nơi này dẫu sao cũng là địa bàn của người khác, đợi thêm một ngày là nguy hiểm hơn một ngày. Cuối cùng Lạc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nửa tháng quá lâu, chúng ta không chờ được, ngươi bảo hắn mở quốc khố!" Nơi này dù sao cũng là vương thành nước K, không chỉ có nhà buôn lương thực, còn có quốc khố nước K. Lương thực trong quốc khố để dùng cho việc gấp, không được bán ra ngoài, trước kia Lạc Lan cũng chỉ tìm nhà buôn lương thực để mua lương thực, chưa từng động đến quốc khố. Thổ ty nước K vốn định chờ sau khi nhóm Lạc Lan đi thì bán lương thực trong quốc khố cho nhà buôn lương thực, sau đó thu lại lương thực mới để bổ sung quốc khố. Không ngờ còn chưa kịp thực hiện, Lạc Lan đã nghĩ đến quốc khố của bọn họ. Nhưng kho lương của quốc khố nước K tương đương với bảo hiểm cuối cùng của một quốc gia, không thể tùy tiện dùng, nếu mở kho lương ra bồi thường, cho dù quan viên dưới trướng không dám nói thẳng, cũng sẽ mắng sau lưng hắn. Việc này đả kích quá lớn tới uy tín của thổ ty! Thế nên sau khi nghe Mã Văn Húc phiên dịch, thổ ty không chút do dự cự tuyệt: "Không được!" "Nói với hắn, ta không phải đang thương lượng với hắn, nếu như hắn không đồng ý, ta không ngại đích thân đi nổ tung quốc khố của bọn họ!" Thái độ của Lạc Lan cũng trở nên cứng rắn hơn. Thổ ty nghe xong, nét mặt già nua trở nên vô cùng khó coi. Nếu như là trước kia, một thương nhân như Lạc Lan dám đòi mở quốc khố của bọn họ, sớm đã bị thổ ty lột da rút gân. Nhưng tình thế hiện tại đã khác, mặc dù đối phương không có bao nhiêu người, nhưng bọn họ có giống chim lớn có thể bay loạn khắp nơi và thần lôi có thể nổ chết cả nhóm người, đã hoàn toàn trở nên bất khả chiến bại. Bọn họ thật sự có năng lực cho nổ tung quốc khố phe mình! Nghĩ tới đây, thổ ty âm thầm cắn răng: "Bọn ta bằng lòng đưa nhiều hạt bông hơn một chút, ít đi một chút hạt lúa được không?" Mặc dù không biết nhóm Lạc Lan cần hạt bông làm gì, nhưng thổ ty có thể thấy được, nhu cầu của Lạc Lan với hạt bông lớn hơn hạt lúa. Hạt bông có thể ép lấy dầu dùng để thắp đèn, thế nên quốc khố nước K cũng có hạt bông dự trữ. Hạt lúa thuộc về khẩu phần lương thực, nếu như bị trống, có thể sẽ gây ra bạo loạn, hạt bông tạm thời bị trống, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio