"Được." Lạc Lan bảo đảm: "Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ luật pháp nước K, có việc sẽ kịp thời liên lạc!" Thổ ty gật đầu, cầm hắc đao đứng lên: "Vậy được, cáo từ, vải bông và hạt thóc đồng ý với các ngươi, sáng sớm ngày mai là có thể đưa tới!" "Được!" Dù sao người ta cũng đưa nhiều lương thực như vậy, ba người Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn, Mã Văn Húc đưa thổ ty đến trên boong tàu, nhìn đối phương xuống thuyền rồi mới trở về khoang. Vừa vào nhà, Mã Văn Húc lập tức không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên: "Lạc Lan cô nương, cô thật sự quá lợi hại, lần này có lẽ lại có thể lấy được không ít bông!" Ánh mắt Trịnh Trì Viễn nhìn Lạc Lan cũng vô cùng bội phục. Xưởng sắt thép Kim Xuyên ngày càng phát triển, cùng với đó, kỹ thuật luyện thép cũng đang không ngừng tăng lên, hắc đao cũng không còn quý giá như trước nữa, thủy quân làm ít hơn, nguyên nhân chủ yếu là thủy quân chú trọng phương thức tác chiến hơn khoảng cách tác chiến, nếu thật sự chờ kẻ địch vọt tới trên thuyền, vậy gần như thua rồi. Chi phí làm một thanh hắc đao nhiều nhất chỉ mấy lạng bạc, thế nhưng Lạc Lan lại thông qua đàm phán đổi được hai trăm xe sợi bông, quả thực kiếm lời rất nhiều. Quan trọng nhất chính là, thổ ty là lực lượng quan địa phương của nước K, ra lệnh một tiếng, tốc độ thu thập bông sẽ nhanh hơn đám người Lạc Lan nhiều. Trịnh Trị Viễn biết Kim Phi vẫn luôn rất quan tâm vấn đề no ấm của người dân, lần này Lạc Lan và Mã Văn Húc kéo về nhiều bông như thế, đã lập công lớn rồi, nếu như chuyến lần sau có thể kéo nhiều bông về hơn, vậy công lao càng lớn hơn. Đối với người lập công, trước giờ Kim Phi chưa từng keo kiệt. Tuy nhiên Trịnh Trì Viễn cũng không ghen ghét với Lạc Lan, bởi vì công lao lần này anh ta cũng có phần, chuyến này không uổng công chạy. Sáng sớm hôm sau, hạt thóc và bông vải mà thổ ty đã đồng ý được đưa đến cửa bến tàu. Mặc dù hai bên đã đàm phán xong chuyện giao dịch trường kỳ, nhưng Trịnh Trì Viễn và lão Uông vẫn không dám để người vận chuyển hàng hóa nước K lên bờ, mà kêu bọn họ đặt hàng hóa ở cổng bến tàu, để thủy quân đưa lên trên thuyền. Khi các thủy thủ đưa đồ lên thuyền, Mã Văn Húc dẫn theo hai nhân viên hộ tống đi vào trong thành một chuyến. Lạc Lan quyết định để lại hai người ở nước K, Mã Văn Húc là nhân viên hộ tống duy nhất biết nói tiếng nước K, đương nhiên thành sự lựa chọn đầu tiên. Vào trong thành, Mã Văn Húc tìm chủ thuê nhà căn nhà nhỏ kia, dùng giá cao hơn giá thị trường ba phần, mua căn nhà nhỏ trước đó bọn họ thuê. Sau khi Mã Văn Húc xong xuôi thủ tục chạy về hạm đội, tất cả hàng hóa đã được đặt lên thuyền. Dưới ánh mắt của Mã Văn Húc và hai nhân viên hộ tống, hạm đội thuyền lầu từ từ rời khỏi bến tàu, dưới sự bảo vệ của ca-nô và phi thuyền, lái về phía phương bắc! Hai chiếc phi thuyền trong đó tăng tốc, hiển nhiên là quay về trước báo tin. Trên mặt biển, một hạm đội đang vững vàng chạy trên biển. Hạm đội gồm một hàng thuyền lầu làm chủ lực, mấy chục chiếc ca-nô tỏa ra ở hai bên thuyền lầu, một chiếc phi thuyền bay ở phía trên để cảnh báo. Hạm đội đã rời khỏi vùng biển nước K hơn trăm dặm, đa phần công việc của các thủy thủ đã hoàn thành, nếu không gặp phải tình huống gì bất ngờ thì tiếp theo các thủy thủ chỉ cần bảo đảm cho thuyền chạy bình thường là được. Có nhiều thủy thủ nhàn rỗi tựa mình trên lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới. Trịnh Trì Viễn là người phụ trách hạm đội, khoang thuyền của anh ta đã được cải tạo, có một ban công nhỏ, mở cửa ban công ra là có thể nhìn thấy biển, tầm nhìn còn tốt hơn cả trên boong thuyền. Lúc này trên ban công nhỏ đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt bộ ấm trà, Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan, và ba trợ thủ của Lạc Lan đang vây quanh bàn trà nhỏ. Tâm trạng của Lạc Lan rất tốt, bởi vì chỉ cần rời khỏi nước K là nhiệm vụ của cô ấy có thể coi như đã hoàn thành một cách hoàn mỹ, tâm trạng cũng hoàn toàn được thoải mái. Nghe thấy tiếng nói chuyện của các thủy thủ trên boong thuyền, Lạc Lan tò mò hỏi: “Trịnh tướng quân, bọn họ đang làm gì vậy?” Trịnh Trì Viễn nhìn lướt xuống đáp: “Có lẽ là đang xem Thủy Oa bắt cá!” “Bắt cá sao?” Lạc Lan đang định hỏi cho rõ thì nhìn thấy một thủy thủ chỉ mặc một chiếc quần ngắn, trong tay cầm một con dao găm quân dụng, từ trên ca-nô nhảy xuống biển, rất nhanh đã chìm sâu vào làn nước không thấy bóng dáng. “Cậu bé đó không sao chứ?” Lạc Lan lo lắng hỏi.