Cũng may Kim Phi đoán được mùa đông sẽ rất lạnh nên trước khi mặt biển đóng băng đã nắm bắt thời gian cho người gửi nhiều than đá tới, sau khi tới liên minh bộ lạc nhỏ, lại tổ chức cho bọn họ tới khu rừng cách đó không xa chặt cây đốn củi, hiện giờ vật tư cho mùa đông tạm thời đã đủ. Nhưng bởi vì thiếu đồ chống rét nên tất cả mọi người chỉ có thể trốn trong những căn phòng có bếp lò, không dám ra ngoài, khi các nhân viên hộ tống canh gác ở trên dưới tường thành đều phải quấn chăn lên người, đợi sau khi tới trạm gác, các nhân viên hộ tống tan ca lại quấn chăn đi xuống. Nếu không quấn chăn, thì chỉ cần đoạn đường lên xuống tường thành này thôi cũng có thể lạnh khiến người ta bị thương. Kim Phi đứng ở đằng sau cửa sổ, nhìn màu trắng vô tận ở trước mặt, lo lắng nói: “Không biết chỗ Thiết Ngưu thế nào rồi?” Thiết Ngưu trấn thủ thành Vị Châu, cùng là vùng thành thị biên giới phía bắc, thành Du Quan rét lạnh như vậy, vậy thành Vị Châu không cần nói. Thành Du Quan sát biển, trước khi mặt biển đóng băng, Kim Phi đã vận chuyển tới đây một lượng lớn than đá trước, để trải qua mùa đông là hoàn toàn không có vấn đề, thành Vị Châu là toà thành nội địa, ở giữa còn có đất Tấn chưa bình định ngăn cách nên căn bản không thể vận chuyển than đá tới đó được. Mặc dù Kim Phi đã viết thư cho Thiết Ngưu từ lâu, nói anh ta chuẩn bị trước vật tư cho mùa đông, cũng không biết anh ta có chuẩn bị đủ không. Nếu như không có đủ nhiên liệu để làm ấm, thời tiết lạnh như vậy, thực sự có thể lạnh chết người. Thời tiết quá lạnh, không chỉ có các nhân viên hộ tống không thể ra ngoài mà cả Nhuận Nương và Tả Phi Phi cũng không có nơi nào để đi, họ đều trốn trong phòng sưởi ấm để quay sợi thêu thùa. Lúc vừa đến đây Bắc Thiên Tầm không chịu thế vì trước đây cô ấy chưa bao giờ thấy tuyết rơi dày như vậy, thế là không chịu nghe theo lời khuyên của Kim Phi, thường xuyên chạy ra khỏi nhà chơi tuyết, chỉ trong vài ngày, hai tai cô ấy bị lạnh tím đi, tay chân tê cóng, lúc này mới chịu thôi. Mặt khác, công chúa Lộ Khiết vốn là người Đông Man nên có thể thích nghi với giá rét tốt hơn, cũng biết cách giữ ấm cho mình, dù có thường xuyên ra ngoài thành thăm các liên minh bộ lạc nhỏ cũng không chưa bao giờ bị tê cóng. Gần đây trời bắt đầu đổ tuyết, công chúa Lộ Khiết vẫn muốn ra khỏi thành, nhưng lại bị Nhuận Nương cản lại. Không phải vì Nhuận Nương và công chúa Lộ Khiết có quan hệ tốt, mà là do công chúa Lộ Khiết đang có bầu, không thể chạy lung tung. Công chúa Lộ Khiết biết vị trí của Nhuận Nương ở trong lòng Kim Phi không hề thấp hơn mình, hơn nữa cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho mình nên công chúa Lộ Khiết cũng không từ chối, ngoan ngoãn ở lại trong thành, còn học quay tơ kéo sợi chung với Nhuận Nương và Tả Phi Phi, hoặc nói chuyện phiếm chung với Kim Phi. Khi ở làng Tây Hà, gần như lúc nào Kim Phi cũng bận rộn, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại có muốn đi đâu cũng không được, ngoại trừ biên soạn giáo án với vẽ bản đồ ra, y chỉ có thể nói chuyện phiếm cùng với các cô. Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm không thích chuyện trò, Tả Phi Phi khó lắm mới đi tới thành Du Quan được, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh quân Nương Tử ở lại bảo vệ thành lần trước, nên cũng không có thời gian trò chuyện cùng với Kim Phi, vì vậy nhiệm vụ trò chuyện với y rơi vào tay công chúa Lộ Khiết. Công chúa Lộ Khiết không hề chán ghét việc này mà còn rất vui nữa. Khoảng thời gian gần đây, mối quan hệ giữa công chúa Lộ Khiết và Kim Phi đã gần gũi hơn rất nhiều, tất cả là nhờ vào những cuộc trò chuyện này. Qua những cuộc trò chuyện này, công chúa Lộ Khiết cũng đã biết được rất nhiều chuyện trước đây mình chưa biết. Nghe được sự lo lắng của Kim Phi, công chúa Lộ Khiết rất muốn an ủi Kim Phi nhưng lại không biết nên an ủi thế nào. Vì là người phương bắc, không một ai trong căn phòng này hiểu rõ sự đáng sợ của giá rét hơn cô ta. Mặt khác, Tả Phi Phi đang đọc sách ở bên cạnh nghe thấy Kim Phi nói thế thì đặt sách xuống, đi đến: “Tiên sinh, không phải trước đó ngài đã nói rằng xung quanh thành Vị Châu có thể có mỏ than đá sao? Ngài còn nói cách tìm mỏ than đá cho Thiết Ngưu nữa mà. Rất có thể Thiết Ngưu sẽ tìm được mỏ than đá trước khi mùa đông đến đó!” Trước kia, thành Du Quan thuộc về đất Tấn, mà đất Tấn lại rất nổi tiếng với tài nguyên than đá, khu vực xung quanh nhất định sẽ có rất nhiều tài nguyên mỏ than. Mặc dù Kim Phi có ký ức của hai đời, nhưng kiếp trước y không học về nhiên liệu nên không thể nhớ được chỗ nào có khoáng sản, cùng lắm y chỉ nhớ được một ít máy móc luyện kim và vị trí cụ thể của một số mỏ kim loại có liên quan, cộng thêm mỏ dầu và một số nơi có trữ lượng khoáng sản phi kim tương đối nổi tiếng. Mỏ than đá ở đất Tấn quá nhiều, Kim Phi biết rằng mặt đất xung quanh thành Vị Châu nhất định phải có mỏ than đá, nhưng y lại không biết vị trí cụ thể, chỉ có thể viết thư tả đặc điểm mặt đất nơi có mỏ than và cách tìm mỏ than cho Thiết Ngưu, lại cử thêm hai người trong đội tìm mỏ đến thành Vị Châu, hỗ trợ tìm mỏ than đá. "Hầu hết các mỏ than đều được chôn sâu dưới lòng đất, sao có thể dễ dàng tìm được chứ?"
Kim Phi thở dài nói: “Dẫu có tìm được đi nữa, hiện tại cũng không có cách nào để khai thác chúng.”