Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 3996 không có khoa trương như vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó đội trưởng Mã đi hết các xưởng ép dầu trong thành, chỉ cần có bông thì đều mua về hết.” Thủy thủ kể lại quá trình Mã Văn Húc mua bông. “Đầu óc Lão Mã nhạy bén thật!” Kim Phi khen ngợi một tiếng, cười hỏi: “Các ngươi tổng cộng mua bao nhiêu bông?” “Hai ba trăm xe đẩy tay,” thủy quân trả lời: “lúc ta đến đi thư phòng tìm tướng quân lấy thư thì Lạc Lan cô nương đang nói chuyện với tướng quân, bảo lần sau phải mang thêm mấy con thuyền, kéo thêm bông trở về…” Nói xong có chút lo lắng nhìn Kim Phi, lo lắng Kim Phi nói anh ta nghe lén Lạc Lan nói chuyện với Trịnh Trì Viễn. Song Kim Phi hoàn toàn không nghĩ như vậy, mà cầm thư của Lạc Lan đọc lướt mặt sau, quả nhiên thấy giao dịch với Thổ ty ở phần cuối thư. Sau khi xem xong, Kim Phi nhịn không được kích động vỗ cái bàn: “Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Lạc Lan và Lão Trịnh lần này làm rất tốt!” Lạc Lan lần này đi nước K, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ kế hoạch ban đầu, mà còn cũng đạt được thỏa thuận thương mại lâu dài với Thổ ty. Đây là tin vui vui nhất mà Kim Phi nghe trong thời gian qua. “Hạm đội chừng nào mới có thể về?” Kim Phi nhìn thuỷ thủ hỏi. “Tình trạng thông thường thì nửa tháng có thể về đến Đông Hải, nhưng khi chúng ta về cả quãng đường đều là gió Bắc, không dùng buồm được, có thể sẽ chậm một, hai ngày.” Thuỷ thủ suy nghĩ một lát, trả lời: “Nếu như không có bất ngờ, trong khoảng mười hai ngày đến nửa tháng thì hạm đội sẽ có thể quay về!” “Được.” Kim Phi hơi gật đầu, lộ ra vẻ suy tư. Lưu Thiết nhìn thấy, thăm dò hỏi: “Tiên sinh, ngài không phải muốn quay về chứ?” “Lần này Lạc Lan bọn họ mang bông vải về, ta phải về xem thử bông vải bọn họ mang về như thế nào!” Giọng điệu của Kim Phi kiên định. Vấn đề ấm no trực tiếp liên quan đến vấn đề sống chết của người dân, cũng là vấn đề Kim Phi luôn muốn giải quyết, nhưng có bột mới gột nên hồ, Đại Khang lúc trước bông vải, dù Kim Phi có gấp cũng không có tác dụng, nhưng chuyến đến nước K lần này của Lạc Lan, có lẽ có thể giải quyết chuyện gấp ngay lúc trước. Nhưng Lạc Lan và Mã Văn Húc bọn họ cũng chưa từng thấy bông vải, chỉ thông qua miêu tả của Kim Phi để biết được thứ này, Kim Phi không chắc chắn bọn họ có mua sai hay không, buộc phải về xác định lại. Hơn nữa lần này Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn lập được công lớn, Kim Phi muốn đích thân đến Đông Hải nghênh đón để bày tỏ sự xem trọng của bản thân. “Tiên sinh, bây giờ mặt biển đã đóng băng, thuyền không vào được ngài về như thế nào?” Lưu Thiết khuyên “Không phải còn có phi thuyền sao?” Kim Phi chỉ bên ngoài. “Đó làm sao được?” Lưu Thiết từ trước đến nay luôn tuân lệnh Kim Phi, lần này lại không hề do dự mà phản đối: “Không được, ta không đồng ý!” Khoảng thời gian gần đây gió tuyết quá lớn rồi, nguy hiểm khi phi thuyền cố chấp bay quá lớn. Nhân viên hộ tống thông thường có thể mạo hiểm nhưng Kim Phi là trụ cột của Kim Xuyên, y không thể mạo hiểm, Lưu Thiết cũng không dám cho Kim Phi mạo hiểm. “Thiết Tử ca, huynh cũng biết tình trạng của trung nguyên và Giang Nam như thế nào, mỗi ngày đều có người chết vì lạnh cóng, nếu bông vải của Lạc Lan và lão Trịnh mang về có thể tạo thành áo bông, có lẽ có thể cứu sống được rất nhiều người!” Kim Phi cũng biết ý tốt của Lưu Thiết, nhẫn nại giải thích: “Bông vải bản thân chúng ta trồng nhanh nhất cũng phải đến năm sau, nếu như có thể nhập khẩu từ nước K thì năm nay có thể dùng rồi, ta buộc phải về canh chừng tiến triển của chuyện này!” “Vậy tiên sinh ngài cũng không được mạo hiểm!” Thái độ của Lưu Thiết vẫn kiên định như cũ: “Nói một câu phạm thượng, nếu như tiên sinh có bất trắc gì thì Lưu Thiết ta dù chết cũng không có cách nào tạ tội với người dân ở Kim Xuyên, không có cách nào tạ tội với người trên toàn thiên hạ!” “Không có khoa trương như vậy!” “Ta khoa trương chút nào.” Lưu Thiết nói: “Tiên sinh dù sao ta kiên quyết không đồng ý ngài ngồi phi thuyền rời đi, nếu như ngài cứ muốn đi vậy thì dẫn ta đi cùng đi!” Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Lưu Thiết, biết được anh ta nghiêm túc nếu như bản thân kiên trì rời đi, chắc chắn Lưu Thiết sẽ cùng lên phi thuyền, Nếu như anh ta đi rồi thì ai giữ thành Quan Du? Vì thế Kim Phi chỉ có thể nhịn lại thương lượng với Lưu Thiết: “Thiết Tử ca, hay là như vậy nếu như gió dừng rồi thì ta đi, nếu như gió không dừng thì ta sẽ không đi, như thế nào?”

Lưu Thiết biết đây có lẽ là giới hạn của Kim Phi, nếu như bản thân từ chối tiếp thì Kim Phi có thể sẽ cưỡng ép rời đi, vì thế suy nghĩ một lát gật đầu nói: “Được!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio