Cửu công chúa nói tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi: “Chàng quả thật là nhìn xa trông rộng, chưa đầy hai năm mà đã có thể phát triển một vùng đất cằn cỗi thành như bây giờ!” “Đông Hải cũng không phải đất cằn cỗi, lại còn là cửa biển đi vào Trường Giang, vị trí địa lý quá thuận lợi, nếu không ta dù có giỏi tới cỡ nào cũng không phát triển nổi.” Kim Phi giải thích. “Đúng, Đông Hải vừa có thể đánh bắt cá, vừa có thể buôn bán qua lại với các ngoại quốc, vị trí địa lý này đúng là trời ban!” Cửu công chúa cảm thán: “Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ tới Đại Khang có thể lập được mối quan hệ mua bán lâu dài với nước K!” Cho dù Tứ hoàng tử không soán ngôi, bản đồ của Đại Khang vẫn chỉ dừng lại ở vùng Lĩnh Nam, mà đường tới nước K vẫn như cách ngàn sông nghìn núi. Lúc trước sử giả của nước K muốn tới Đại Khang, có đi hết tốc lực cũng phải mất tới mấy tháng, thậm chí là một năm mới có thể đi qua rừng rậm nguyên thủy tới kinh thành. Nhưng kể từ khi có thuyền hơi nước, chỉ mất nửa tháng để đi Đại Khang tới nước K. Đó là điều trước đây Cửu công chúa không dám nghĩ tới. “Nói tới nước K, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng một chút.” Kim Phi nói. “Phu quân, chàng nói đi”, Cửu công chúa ngồi thẳng lưng lại. “Các quốc gia khác ngoài Đại Khang không chỉ có nước K mà còn có nhiều quốc gia trên thế giới, thương mại với nước K chỉ là bước khởi đầu, sau này, sau khi thuyền bọc thép có thể được sản xuất hàng loạt, sự tương tác của chúng ta với các nước khác sẽ ngày càng thường xuyên hơn”. Kim Phi nói: “Thế nên ta muốn lập ra một chức vụ ở Hồng Lư Tự, chuyên để đàm phán với mấy nước này”. “Chức vụ gì?”, Cửu công chúa hỏi. “Quan ngoại giao”, Kim Phi đáp. “Quan ngoại giao…”, Cửu công chúa hỏi: “Là quan viên chuyên đàm phán đối ngoại sao?” “Có thể hiểu như thế”, Kim Phi gật đầu. Cửu công chúa ngẫm nghĩ: “Được, sau khi về ta bảo Thiết đại nhân bàn với Bộ Lại để xác định ứng tuyển nhóm quan ngoại giao đầu tiên”. “Nói đến người ứng tuyển, ta đề cử một người cho nàng”. “Ai?” “Mã Văn Húc, đội phó lúc trước của đội viễn chinh”, Kim Phi nói: “Theo Lạc Lan nói, sau khi đến nước K, Mã Văn Húc đã tự học tiếng nước K, vẫn luôn tích cực đàm phán với nước K, đây là công việc của một quan ngoại giao trong suy nghĩ của ta, ta nghĩ có thể để hắn thử”. Từ sau khi Lạc Lan nói về Mã Văn Húc với Kim Phi, hai ngày nay Kim Phi cũng suy xét đến chuyện của Mã Văn Húc. Thật ra cách đơn giản nhất là nghe theo đề nghị của Lạc Lan, chuyển Lão Uông lên vị trí cao hơn, sau đó để Mã Văn Húc đảm nhận chức đội trưởng đội viễn chinh. Nhưng sau khi suy xét nhiều lần, Kim Phi thấy vẫn nên để Mã Văn Húc đảm nhận chức vụ quan ngoại quan thì phù hợp hơn. Thế giới này không chỉ có Đại Khang, tầm nhìn của Kim Phi cũng không giới hạn ở Đại Khang, sau khi tạo ra chiến hạm bọc thép nhất định phải liên lạc với các nước khác, đến lúc đó cần có nhân tài chuyên nghiệp thực hiện công tác ngoại giao. Mã Văn Húc xem như là thử nghiệm của Kim Phi. Kim Phi rất ít khi can thiệp vào công việc của chính vụ, cũng chưa từng có tiền lệ đưa người vào bộ phận nào, hiếm khi tiến cử người ra ứng cử, tất nhiên Cửu công chúa sẽ không phản đối. “Nếu phu quân đã cảm thấy ổn, vậy thì để hắn thử đi”. Chỉ là một người ứng tuyển của bộ phận cấp dưới Hồng Lư Tự, không đáng để Cửu công chúa để tâm quá nhiều. Nhìn ra ngoài qua khe hở mà Kim Phi mở ra: “Cách đây một thời gian, viện Khu Mật đề nghị chuyển nha huyện đến thị trấn nhỏ này, phu quân nghĩ sao?” Phía Tây của huyện Kim Xuyên có làng Tây Hà, phía Đông có thị trấn nhỏ này, sự hiện diện của huyện thành ngày càng ít, nhưng dù sao đây cũng là một huyện, phải có các đơn vị cần thiết, thế là viện Khu Mật đề nghị chuyển nha huyện đến thị trấn, như thế có thể giảm bớt sự trùng lặp chức năng của một số bộ phận.