Một lúc sau, lão trưởng làng nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đi ra khỏi phòng thí nghiệm. "Lão trưởng làng, sao ngài lại tới đây?" “Chúng ta đang ăn cơm ở nhà, đội tuần tra đi báo cáo cho Tiểu Ngọc, nói bên phòng thí nghiệm có ánh sáng khác thường, Tiểu Ngọc sợ chỗ này cháy, nên muốn qua đây xem, ta cũng đi cùng.” Lão trưởng làng giải thích. “Cảm ơn lão trưởng làng đã quan tâm, không có cháy.” Kim phi nói với Tiểu Ngọc: “Cho mọi người giải tán đi!” “Vâng!” Tiểu Ngọc trả lời một tiếng, rồi đi về phía nhân viên hộ tống tụ tập ở cửa. Mà Kim Phi lại dẫn lão trưởng làng đi vào phòng thí nghiệm, nói cho ông ta biết những ý chính về nguồn gốc của đèn điện, lão trưởng làng nghe được thì sửng sốt. “Có phải có thứ này rồi thì sau này buổi tối cũng có thể sáng như ban ngày hay không? Xưởng dệt cũng sẽ không còn phải phái người chuyên môn canh đèn dầu nữa?" Lão trưởng làng hỏi. Xưởng dệt vẫn luôn làm việc theo hai ca, ban ngày thì không sao, nhưng đến buổi tối, chiếu sáng là một vấn đề lớn. Vì xưởng dệt có rất nhiều vật liệu dễ cháy, nên để ngăn ngừa trường hợp xuất hiện hỏa hoạn, phải có người chuyên môn phụ trách trông coi ngọn đèn, điều này rất bất tiện, có nguy cơ mất an toàn rất lớn. "Đúng vậy, có đèn điện thì không cần dùng người để chuyên môn trông coi nữa." Kim Phi gật đầu: "Nhưng đây mới là lần đầu tiên thí nghiệm thành công, có lẽ sẽ cần một chút thời gian để cải tiến, sản xuất hàng loạt thì còn lâu hơn nữa." Ở kiếp trước của Kim Phi, từ khi đèn điện xuất hiện cho đến khi hoàn thiện đã trải qua quá trình tìm tòi và phát triển hàng chục năm, đã thử nghiệm vô số tài liệu và phương pháp, mới phát triển đến trình độ bóng đèn điện. Kim Phi có kinh nghiệm của kiếp trước, có thể trực tiếp dùng những tài liệu và phương pháp đã được trải qua nghiệm chứng, có thể bỏ qua rất nhiều đường vòng. Nhưng kiếp trước y chưa bao giờ tự tay chế tạo bóng đèn điện, cho dù hiểu được nguyên lý hoạt động của nó thì cũng không thể thành công ngay trong lần thử nghiệm đầu tiên được. Thật ra, trước khi chế tạo máy phát điện, Kim Phi đang chuẩn bị tiến hành chế tạo đèn điện, sau khi xưởng thủy tinh đưa những quả cầu thủy tinh qua đây, Kim Phi đã cùng tiến hành thí nghiệm với Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên. Bận việc lâu như vậy, đã thất bại không biết bao nhiêu lần rồi mới thành công. Hơn nữa, Kim Phi cũng không thể đảm bảo rằng bóng đèn này có thể phát sáng được bao lâu, cách thời điểm sản xuất hàng loạt còn một khoảng thời gian nữa. “Không sao đâu, có thể làm được cái thứ nhất thì có thể làm được cái thứ hai và thứ ba!" Ngược lại, lão trưởng làng rất lạc quan: "Không ngờ là ta còn có thể nhìn thấy những thứ thần kỳ như vậy trong đời này." Một nhóm người vây xung quanh đèn điện gần nửa tiếng, sau đó lão trưởng làng mới trở về cùng Tiểu Ngọc. "Hạ Nhi, chúng ta cũng quay về ăn cơm đi!" Kim Phi vẫy tay với mấy người Quan Hạ Nhi. "Tiên sinh, đèn điện này thì sao?" Vạn Hạc Minh hỏi. "Cứ để nó phát sáng đi, để xem nó có thể phát sáng được bao lâu." Kim Phi nói: "Bố trí một người trông coi ở trong này, xem nó có chuyển sang màu đen hay không, và khi nào thì tắt." Bóng đèn phát sáng và nóng lên thông qua việc cung cấp điện cho dây tóc, trong quá trình này sẽ làm cho dây tóc bị tổn hại, khi dây tóc bị hỏng đến một mức độ nhất định thì bóng đèn sẽ bị hỏng. Để bảo vệ dây tóc, trong bóng đèn sẽ được bỏ thêm một ít khí trơ để làm chậm tốc độ hư hỏng của dây tóc, kết quả tệ nhất là tạo ra chân không. Mà bóng đèn trước mặt này chỉ là do Kim Phi tiện tay chế tạo ra, không cho thêm khí trơ, cũng không tạo ra chân không, sau khi hoạt động một thời gian, dây tóc bay hơi sẽ khiến cho thủy tinh biến thành màu đen, cho đến khi bị hỏng. Kim Phi bảo Vạn Hạc Minh cho người ở lại đây để trông coi, chính là để thu thập số liệu liên quan, để cải thiện phương án chế tạo sau này. Trên đường về, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động do đèn điện mang lại, mong chờ cuộc sống sau khi có đèn điện. Ở huyện Gia Trí xa xôi, huyện lệnh Chu Khả An xách một xâu thịt khô đi về phía kho lương thực của nhà họ Giang do các nhân viên hộ tống chiếm lĩnh. Đến cửa kho lương thực, một tiếng quát lạnh lùng truyền ra từ trong bóng tối ở bên cạnh: "Ai, đứng lại!"
Chu Khả An vội vàng dừng bước: “Tráng sĩ đừng hiểu lầm, ta là huyện lệnh Chu Khả An, ta có việc muốn bàn bạc với Giang trung đội trưởng!"