"Vậy thì bật điện đi." Kim Phi gật đầu. "Vâng!" Vạn Hạc Minh đồng ý rồi quay người bỏ chạy. Kim Phi không vào nhà mà đứng dưới mái hiên yên lặng chờ đợi. Trịnh Trì Viễn rất muốn hỏi Kim Phi đang đợi cái gì, nhưng Cửu công chúa cũng đi ra nên anh ta không dám hỏi mà cúi đầu lùi sang một bên. Ngay lúc đang chán nản chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một tia sáng, Trịnh Trì Viễn còn tưởng rằng có bom chớp sáng nên nhắm mắt lại theo bản năng. Đúng lúc anh ta chuẩn bị giơ tay che mắt thì đã nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, lúc này Trịnh Trì Viễn mới nhận ra nơi đây chính là ngự thư phòng, có thể nói đây là nơi an toàn nhất ở Đại Khang nên không có khả năng có người dám ném bom chớp sáng ở đây. Trịnh Trì Viễn nghĩ đến đây thì nhanh chóng buông tay xuống, đồng thời mở to hai mắt. Sau đó anh ta đã nhìn thấy ở phía trước không xa có mấy quả cầu thủy tinh sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng sân của ngự thư phòng như ban ngày. Không chỉ là ngự thư phòng mà toàn bộ làng Tây Hà đều đã sáng đèn, đứng từ ngự thư phòng cũng có thể nghe thấy tiếng hò reo của trẻ em và tiếng cảm thán của dân làng ở bên ngoài. Trước đây trong phòng thí nghiệm có một thí nghiệm về đèn điện, mặc dù dân làng không thể đi vào nhưng họ đã nhìn thấy từ bên ngoài, dân làng đều kinh ngạc chứ đừng nói đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn nhìn thấy. Anh ta không thèm để ý Cửu công chúa vẫn còn ở bên cạnh mà tiến về phía Kim Phi rồi tò mò hỏi: "Tiên sinh, vật phát sáng này là bảo vật gì vậy?" "Không phải bảo vật gì cả, chỉ là một ngọn đèn!" Kim Phi giải thích ngắn gọn nguyên lý của đèn điện cho Trịnh Trì Viễn nghe một lần. Không biết mấy ngày nay y đã phải giải thích không biết bao nhiêu lần rồi nên cũng đã quen thuộc. Mặc dù Trịnh Trì Viễn không hiểu nguyên lý của đèn điện, nhưng anh ta hiểu một điều - chiếc đèn điện có thể chiếu sáng này là phát minh mới của Kim Phi. Khi anh ta chuẩn bị nịnh nọt thì Kim Phi đã xoay người đi vào ngự thư phòng nhưng vẫn không quên gọi Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, vào đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi." Trịnh Trì Viễn thấy Kim phi muốn nói chuyện chính sự thì nhanh chóng đè nén sự tò mò rồi đi theo Kim Phi trở lại ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng ũng lắp ba bóng đèn, chiếu sáng căn phòng rực rỡ, cộng với tin vui do Trịnh Trì Viễn mang về, Cửu công chúa cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Sau khi ba người nói chuyện xong thì đúng lúc Nhuận Nương đi tới gọi Kim Phi và Cửu công chúa về dùng bữa tối nên Kim Phi bèn thuận miệng mời Trịnh Trì Viễn. Hôm nay là giao thừa nên đương nhiên Trịnh Trì Viễn sẽ không quấy rầy gia đình Kim Phi ăn cơm đoàn tụ, vội vàng xua tay: “Huynh đệ thủy quân vẫn còn đang đợi ta về phát tiền thưởng cho bọn họ nên ta không đi đâu, ngày mai ta sẽ đến chúc tết bệ hạ và tiên sinh!" Kim Phi cũng không cưỡng ép anh ta, y tiễn Trịnh Trì Viễn đi thì bèn theo Nhuận Nương trở về. Hôm nay nhà ăn vô cùng náo nhiệt, ngay cả Đường Tiểu Bắc đang bôn ba bên ngoài cũng trở về, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã bận rộn từ sáng sớm để nấu một bàn lớn đồ ăn. Người một nhà bật đèn điện và có một bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt. Sau bữa tối, Kim Phi đưa cho bốn đứa nhỏ, mỗi đứa một bao lì xì, Đường Tiểu Bắc cũng đi tới góp vui, đưa tay về phía Kim Phi: “Của ta đâu?" “Muội chính là ông Thần tài của Đại Khang chúng ta, vậy mà muội lại tìm ta xin bao lì xì sao?” Kim Phi vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Đường Tiểu Bắc.
“Ta vất vả làm việc cả năm mà cuối cùng ngay cả một cái bao lì xì cũng không có…” Đường Tiểu Bắc giả vờ tủi thân, sau đó đưa tay nâng cằm Kim Phi: “Không có bao lì xì thì thưởng thịt cũng được!”