"Nhanh như vậy sao?” Cửu công chúa khẽ cau mày: "Hiện giờ bọn họ đang ở ngay giữa hậu phương của kẻ địch, nếu phân chia binh quá rải rác thì liệu có bị quyền quý lần lượt đánh bại không? "Bệ hạ yên tâm, bọn họ không hề chia binh trên quy mô lớn, Lưu tướng quân và Điền tiên sinh dẫn quân chủ lực trấn giữ ba huyện Phong Lăng, Thanh Ngô và Câu Võ ở phía đông quận Tế Thủy và chỉ có một trung đội chiếm giữ quận Tế Thủy và hai huyện khác.” Thiết Thế Hâm nói: “Trung đội này đang ở trong một kho lương thực ở huyện Gia Trí, Lưu tướng quân đã trang bị cho họ một chiếc phi thuyền, nếu gặp nguy hiểm thì có thể rời đi bằng phi thuyền.” “Ý của ông là một trung đội ở trong kho lương thực, chiếm giữ hai huyện và một quận thành?” Cửu công chúa cau mày hỏi: "Bọn họ làm được bằng cách nào?" “Cái này thì không thế không nói đến một nhân vật khá thú vị.” Thiết Thế Hâm cười đáp. "Nhân vật nào?" "Chu Khả An - huyện lệnh của huyện Gia Trí.” Thiết Thế Hâm nói: “Huyện Gia Trí có một kho lương thực lớn, nhưng vì cách quân chủ lực của Lưu tướng quân khá xa nên Lưu tướng quân đã phái một trung đội đến chiếm kho lương thực mà không hề nghĩ đến việc chiếm huyện thành Gia Trí, kết quả là huyện lệnh huyện Gia Trí đã chủ động đến gặp trung đội trưởng để đầu hàng, đồng thời cũng chủ động yêu cầu đi cứu trợ thiên tai. Trong vòng chưa đầy một tháng từ năm ngoái đến năm nay, anh ta đã lãnh đạo một nhóm binh phủ của huyện Gia Trí, không chỉ phân phát lương thực cứu trợ khắp huyện mà còn tổ chức người dân thành lập đội dân quân vào ngày thứ ba của năm mới, đồng thời chiếm được huyện An Lĩnh bên cạnh và quận thành Tế Thủy chỉ trong một lần tấn công!” “Chỉ mất hơn mười ngày mà đã chiếm được một huyện và một quận thành?” Cửu công chúa lại càng kinh ngạc hơn, ngay cả Kim Phi cũng lộ ra vẻ suy tư. "Bệ hạ, có điều ngài không biết, người dân Trung Nguyên đã không thể chịu đựng được nữa, chỉ cần có người dẫn đầu thì những người khác sẽ lập tức theo sau.” Thiết Thế Hâm thở dài rồi nói tiếp: “Chu Khả An đã dốc sức cứu trợ thiên tai ở huyện Tế Thủy và nhận được sự ủng hộ của người dân nên khi họ biết rằng ông ta sẽ dẫn đầu mọi người đi cướp lương thực của địa chủ và cường hào để cứu trợ thiên tai thì ngay ngày hôm đó đã có hàng nghìn người hưởng ứng. Sau này cho dù đi đến đâu thì cũng có rất nhiều người tham gia và hiện giờ đã lên đến hàng chục nghìn người. Dưới sự ràng buộc của tiêu cục Trấn Viễn và Chu Khả An, đội dân quân huyện Gia Trí chỉ cướp lương thực của địa chủ và cường hào, không chủ động gây tổn thương đến người khác, mỗi khi đến nơi cướp lương thực họ cũng không chia cho nhau mà dựng lán cháo để phát cháo và cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt”. “Theo ông nói, hành động của Thiết Tử ca ở quận Tế Thủy đúng là rất thành công.” Kim Phi khen ngợi. “Cho nên ta mới nối, hành động của Lưu tướng quân có thể coi là bản mẫu cứu trợ thiên tai đấy!” Thiết Thế Hâm cười nói: “Có điều ở những khác chưa chắc đã có huyện lệnh như Chu Khả An.” “Phải!” Kim Phi gật đầu. Hành động của Lưu Thiết và binh sĩ chủ lực chỉ có thể nói là phù hợp quy củ, sở dĩ hành động của quận Tế Thủy bắt mắt như vậy, chủ yếu là do Chu Khả An này. Nhưng huyện lệnh như vậy cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là hiếm hoi, nếu không Trung Nguyên cũng sẽ không suy bại tới tình cảnh như hôm nay. Một vị quan tốt có thể tạo phúc cho một phía, bây giờ Xuyên Thục rất thiếu nhân lực, càng thiếu quan chức chăm chỉ giỏi giang có thủ đoạn, Cửu công chúa nghe Thiết Thế Hâm miêu tả xong, cũng nảy sinh hứng thú với Chu Khả An, có điều cô ấy không tỏ thái độ ngay lập tức, mà chỉ hỏi: “Lưu Thiết đã gửi chiến báo về chưa?” “Gửi về rồi,” Thiết Thế Hâm mau chóng lấy một xấp tấu sớ từ bên cạnh, cầm bản trên cùng lên đưa cho Cửu công chúa. Bấn tấu này chỉ là chiến báo bình thường, không đưa thẳng tới ngự thư phòng, mà theo quy trình bình thường, đưa tới chỗ đội Chung Minh trước, sau đó thì đưa tới viện Khu Mật. Bản tấu này do tiên sinh viết thay, bên trong giải thích rõ ràng quá trình Lưu Thiết dẫn nhân viên hộ tống đi tới quận Tề Thủy cứu trợ thiên tai, trong đó dùng không ít bút mực để viết về tình hình của huyện Gia Trí. Cửu Công chúa cẩn thận nhìn hai lần, sau đó khẽ gật đầu nói: “Nhìn từ bản tấu, huyện lệnh này quả thực không tệ, có thể thử bồi dưỡng trọng điểm!” Câu nói này của Cửu công chúa, chứng minh Chu Khả An cược đúng rồi. Mấy người đang thảo luận về chuyện của quận Tế Thủy, Châu Nhi đã gõ cửa đi vào. “Sao thế?” Cửu công chúa hỏi.
Lúc bình thường, khi đám người Cửu công chúa đang mở họp, Châu Nhi sẽ không tiến vào làm phiền, nếu vào thì chứng tỏ có chuyện cần báo cáo với Cửu công chúa ngay.