“Cậu cứ như vậy mà chiếm được bốn quận sao?” Thiết Chuỳ tiến lên nhìn Ngưu Bôn: “Tiểu tử cậu đúng là rất may mắn!” “Đây không phải là may mắn” Kim Phi nói: “Đông Man đã đi sai một bước, có lẽ không thể quay lại được!” “Đúng vậy”, Ngưu Bôn cảm thán nói: “Trước đây ta còn tưởng rằng Xuyên Thục chúng ta đã đủ hỗn loạn rồi, không ngờ đến Trung Nguyên mới biết thế nào gọi là mạng người như cỏ rác. Mùa đông năm nay không biết có bao nhiêu người đã bỏ mạng. Tiên sinh không tới Trung Nguyên nên có lẽ không biết được tình hình bên đó thảm khốc thế nào!" "Ta có thể tưởng tượng ra!" Kim Phi thở dài. Lúc thịnh thì dân khổ, lúc vong dân cũng khổ, đến lúc loạn lạc thì càng khổ hơn bao giờ hết. "Tiên sinh, thực không dám giấu gì, lần này ta trở lại là muốn xin tiên sinh giúp đỡ!" Ngưu Bôn nói: "Tiên sinh hãy nhanh chóng phái người tới đó để tiếp quản đi, ta sắp không cầm cự được nữa rồi!" Chinh phục giang sơn thì dễ nhưng giữ được giang sơn thì khó, cho nên những tướng lĩnh và đám quan binh quen sống sung sướng mà các thế gia ở Trung Nguyên bồi dưỡng ra căn bản không thể ngăn cản những người dân đường cùng đang giết chóc để tìm đường sống. Đó là lý do tại sao Ngưu Bôn lại chiếm được một phần lãnh thổ rộng lớn như vậy trong thời gian ngắn. Nhưng nếu muốn cai trị một khu vực trong thời gian dài thì không thể chỉ dựa vào việc đánh giết. Thời gian đầu có thể tạm thời duy trì trật tự bằng chỗ lương thực thu được, nhưng thời gian lâu dần, sau khi đã ăn hết lương thực thì bách tính rất có thể sẽ lại nổi dậy. Với đầu óc đơn giản của một vị tướng chỉ quen chém giết trên sa trường như Ngưu Bôn, sao có thể biết cách cai trị? Gần đây anh ta phát hiện trên địa bàn chiếm đóng xuất hiện nhiều vấn đề, cho dù không gặp được Hàn Phong thì anh ta cũng dự định sẽ sớm quay về cầu cứu Kim Phi, tốt nhất là trực tiếp phái người tới tiếp quản bốn quận. Trên thực tế, Ngưu Bôn không có nhiều hứng thú với việc làm quan, nếu không ngay từ đầu anh ta đã không rời khỏi tiêu cục Trấn Viễn. "Chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Ngươi đã đi gặp Thấm Nhi chưa?" Kim Phi hỏi. "Nam nhi đương nhiên phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, làm sao có thể bị chuyện nữ nhi thường tình ràng buộc? Khi về, tất nhiên ta phải gặp tiên sinh trước để nói chuyện chính sự..." Ngưu Bôn đang ưỡn ngực vui vẻ chém gió thì đột nhiên thấy Thiết Chuỳ đứng bên cạnh đang nháy mắt với mình. "Mắt huynh bị sao vậy? Tại sao huynh cứ nháy mắt với ta mãi thế?" Ngưu Bôn mất kiên nhẫn nói. “Lão Ngưu, cậu đi từ Nam ra Bắc để tìm Thấm Nhi chắc hẳn rất khó khăn phải không?” Thiết Chùy hỏi. "Ai nói ta đi từ Nam ra Bắc để tìm Thấm Nhi?" Ngưu Bôn nói: "Lão Thiết, không phải là ta coi thường huynh. Nhưng trong lòng huynh ngoài chuyện nữ nhân ra thì còn có gì khác không hả? Ta đang nói chuyện với tiên sinh, huynh đừng có mà..." Lời còn chưa dứt, anh ta đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh. Anh ta quay lại thì thấy Thấm Nhi và Châu Nhi không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn anh ta. Nhìn thấy Ngưu Bôn quay đầu lại, Thấm Nhi xoay lưng rời đi, Châu Nhi cũng hạn hán lời nhìn anh ta một cái rồi đi theo Thấm Nhi. "Không phải chứ, cô ấy đến khi nào vậy?" Ngưu Bôn nhăn mặt hỏi. "Ngay khi cậu nói nam nhi phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu và không bị ràng buộc bởi chuyện nữ nhi", Thiết Chuỳ trả lời. “Vậy sao huynh không nhắc nhở ta?” Ngưu Bôn mặt như sắp khóc. "Cậu cho rằng ta nháy mắt với cậu là đang liếc mắt đưa tình chắc? Cậu còn xem thường ta!" Thiết Chuỳ hả hê: "Rồi để xem giờ cậu định làm gì?" "Còn đứng đực ra đó làm gì? Đuổi theo đi!" Kim Phi cũng bực dọc đá Ngưu Bôn một cái. Lúc này Ngưu Bôn mới tỉnh táo lại, quay người đuổi theo ra ngoài: "Thấm Nhi, đợi ta với!" "Vừa rồi tiểu tử này nói cứ như thật vậy, hoá ra cũng chỉ là dòng râu quặp!" Thiết Chuỳ từ phía sau cười nói. “Làm như ngươi thì không như vậy”, Kim Phi hối hận: “Nếu biết Thấm Nhi tới, ta đã tiếp tục nói chuyện của bốn quận với Ngưu Bôn rồi”. Kim Phi ban nãy cũng không biết Thấm Nhi sẽ đến nên mới hỏi một câu, nào ngờ vừa dứt lời thì cô ấy đã đến ngay, vừa kịp lúc để nghe Ngưu Bôn ba hoa.
"Không sao, mấy đôi chim ri đó đầu giường đánh nhau cuối giường làm hoà đó mà. Dỗ dành một lúc là được thôi", Thiết Chuỳ cười nói.