Cửu công chúa đặt bản tấu trong tay xuống: "Người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu đi, Ngưu Bôn, trước tiên ngươi giới thiệu một chút về tình hình của Trung Nguyên và bốn quận Hoài Bắc đi!" "Vâng, " Ngưu Bôn trả lời rồi nói hết một lượt những hiểu biết của mình về tình hình của Trung Nguyên và quá trình, tình hình của bốn quận Hoài Bắc do mình quản lý. Cho dù Ngưu Bôn đã cố gắng nói ngắn gọn, cũng phải nói gần một giờ mới xong. "Ngưu Bôn nói xong rồi, các ngươi nói sơ qua về quan điểm của mình đi!" Cửu công chúa nhìn đám người Thiết Thế Hâm. Thiết Thế Hâm thân là người phụ trách viện Khu Mật đã dẫn đầu phát biểu quan điểm của mình: "Dựa theo lời Ngưu Bôn nói, bây giờ Trung Nguyên và Giang Nam đã hoàn toàn rối loạn, người dân đã sắp sống không nổi nữa, chỉ cần có người bằng lòng dẫn đầu, người dẫn lập tức bằng lòng đi theo tạo phản, hay là chúng ta phái thêm một ít huynh đệ đến Trung Nguyên và Giang Nam tạo phản, chiếm được địa trước rồi tính sau?" "Tuy nói như vậy, nhưng cách làm của nhóm Ngưu Bôn quá cẩu thả, tạm thời chiếm lĩnh một vùng thì vấn đề vẫn không lớn, nhưng một lúc sau, nếu thiếu cách quản lý hiệu quả thì chắc chắn sẽ phải loạn." Kim Phi nói. "Tiên sinh nói đúng, " Ngưu Bôn nói: "Bây giờ ta toàn dựa vào lương thực tịch thu được từ cường hào địa chủ để chống đỡ cục diện, một khi ăn hết lương thực, người dân dưới trướng sẽ lần lượt tạo phản chống lại ta. Còn có vấn đề kỷ luật của đội ngũ. Mặc dù cầm lương thực vung tay lên lập tức sẽ có vô số dân chúng hưởng ứng tạo phản, nhưng khi bọn họ đánh trận đều như một tổ ong xông lên, vọt vào trong thành là bắt đầu cướp bóc đánh đập loạn xạ, cướp bóc mù quáng xong thì bắt đầu giết người, hoàn toàn không có chút tính kỷ luật nào. Ta có thể nhận ra, sự bình yên trước mắt của bốn quận Hoài Bắc đều chỉ là tạm thời, có thể rất nhanh sẽ loạn lần nữa, hơn nữa sẽ loạn hơn trước!" “Nếu lại xảy ra hỗn loạn thì tất nhiên sẽ còn hỗn loạn hơn trước.” Kim Phi nói: “Mặc dù địa chủ quyền quý rất đáng ghét, đối đãi với dân chúng vô cùng khắc nghiệt nhưng họ sẽ không sẵn sàng nhìn phần lớn bá tánh chết đi, bởi vì nếu toàn dân chết đi thì không còn ai trồng trọt cho bọn họ, cũng không còn ai phục vụ họ và cũng không còn ai để họ áp bách. Cho nên nhóm địa chủ quyền quý sẽ liên tục thử thách giới hạn của người dân, cố gắng hết sức để chèn ép bá tánh nhưng họ sẽ không thực sự đưa người dân vào ngõ cụt! Cho dù là vì tương lai của mình, những thế gia quyền quý đều sẽ cố gắng để duy trì sự cân bằng cơ bản nhất của nơi này. Nếu họ bị giết thì sự cân bằng cơ bản nhất này sẽ bị phá hủy. Trải qua nhiều thế hệ bị triều đại phong kiến áp bức thuần hóa, người dân bình thường rất khó có dũng khí để giương cờ tạo phản. Những người dám làm như vậy hầu hết đều là những kẻ liều lĩnh, phần lớn những người này đều có bản chất lỗ mãng liều lĩnh, ánh mắt cũng thiển cận, sau khi giành được quyền lực, rất có thể là sau khi được thời sẽ không thống trị được lãnh thổ, sau đó sẽ dùng hết tài nguyên ở một nơi rồi lại đi phát động chiến tranh cướp bóc ở nơi tiếp theo. Chiến tranh là điên cuồng, cũng là không có lý trí, đặc biệt là chiến tranh do kẻ liều mạng lãnh đạo." “Vì lẽ đó, chúng ta mới phải càng cho người đi dẫn dắt người dân tạo phản!" Thiết Thế Hâm nói: "Để mấy tên liều lĩnh đó dẫn dắt người dân nổi dậy, bọn bọ sẽ không quan tâm tới sự sống chết của người dân. Nếu chúng ta nổi dậy thì vẫn tốt hơn mấy tên liều lĩnh đó đúng không?” "Ngài nói phải, nhưng để dẫn người dân nổi dậy thống trị một nơi thì phải cần có năng lực tổng hợp rất mạnh, chúng ta không có nhiều nhân tài đến vậy! Kim Phi bất lực nói: “Ngưu Bôn có năng lực hơn các nhân viên hộ tống khác đúng không? Sau khi chiếm được bốn quận Hoài Bắc, cũng đã nỗ lực áp dụng một loạt biện pháp để quản lý địa phương nhưng bây giờ vẫn còn lung lay sắp ngã, thế những nhân viên hộ tống khác có thể làm tốt hơn Ngưu Bôn không?" Thiết Thế Hâm nghe vậy thì thở dài. Chế độ thăng cấp của tiêu cục Trấn Viễn rất công bằng, ngoại trừ một số ít người như Trương Lương và Lưu Thiết được thăng chức lãnh đạo do có mối quan hệ với Kim Phi, những người còn lại về cơ bản đều bắt đầu từ cấp thấp nhất với vai trò hộ tống. Mọi người đều cùng nhau làm việc, đều có cùng xuất phát điểm ai có năng lực thì tiến lên trên, ai không có năng lực thì không lên cao được. Ngưu Bôn trông to lớn thô kệch, nói năng làm việc cũng tùy tiện nhưng trong sự thô lỗ có sự tinh tế, nếu không anh ta đã không nổi bật giữa nhiều nhân viên hộ tống và trở thành người đứng đầu phân bộ ở Tây Xuyên. Trong cả tiêu cục Trấn Viễn, so về tổng thì không có ai tốt hơn Ngưu Bôn.