Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 4138 mệt mấy năm còn hơn là chết đúng không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước kia quặng đồng quận Long Tuyền đã thuộc diện khai thác, trữ lượng được xác minh cũng không nhỉ, đủ cho Kim Phi sử dụng trong giai đoạn đầu. Tiêu cục Trấn Viễn từng lợi dụng việc dẹp giặc để luyện binh, coi như thông qua việc dẹp giặc để phát triển lớn mạnh lên, Trương Lương cũng thông qua chuyện dẹp giặc để gom góp kinh nghiệm dẫn binh. Sau khi tới quận Long Tuyền, Trương Lương bắt chước làm theo, sau khi khống chế được quặng đồng và quận thành, không lập tức kiểm soát huyện phủ bên dưới, mà phát người đi bao vây mấy ổ thổ phỉ to nhất ở các huyện phía nam quận Long Tuyền trước. Tiêu cục Trấn Viễn là đội ngũ vừa đối đầu với tinh nhuệ của Đảng Hạng Đông Man Thổ Phiên, để bọn họ trở về dẹp giặc đúng là lấy dao mổ trâu giết gà. Thổ phỉ bình thường đều sẽ chọn vị trí địa thế cao hiểm làm sào huyệt, lúc đầu gặp thổ phỉ ngoan cố, còn cần dùng thủ đoạn vây khốn, bây giờ có phi thuyền rồi, lái qua đó rồi ném hai hòm lựu đạn xuống dưới, thổ phỉ sợ chết khiến ra xin hàng ngay. Thổ phỉ quy mô lớn đều dựa vào cách thu lương thực để sống, sào huyệt không khác với ổ chuột đồng lắm, tiêu diệt một ổ thổ phỉ có thể lấy được một lượng lương thực lớn, Trương Lương dựa vào việc dẹp giặc, cơ bản đã giải quyết được vấn đề lương thảo ban đầu. Thổ phỉ xin hàng còn bị Trương Lương đưa tới quặng đồng tiến hành lao động cải tạo, trở thành sức lao động miễn phí. Dưới sự giám sát của các nhân viên hộ tống, băng tuyết vừa tan là quặng đồng lại khởi công, lúc Hàn Phong dẫn Giang Văn Văn tới, quặng đồng làm việc đến khí thế ngất trời. “Những công nhân này cũng khá gắng sức đấy!” Giang Văn Văn nhìn xuống dưới cảm khái nói. Quặng đồng quận Long Tuyền chưa được trang bị cần cẩu, vẫn là kiểu khai thức cực kì truyền thống, khoáng thạch cơ bản đều dựa vào người vác ra từ trong hầm mỏ. Trên đường núi phía dưới, hàng chục công nhân vác sọt tre, trong sọt tre đựng đầy đá. Khoáng thạch rất nặng, công nhân bị ép tới mức không đứng thẳng nổi, nhưng vẫn từ từ đi về trước, không ai dám lười biếng. “Bọn họ không phải công nhân, là thổ phỉ, không gắng sức thì cứ đợi ăn đánh thôi!” Hàn Phong giải thích nói. “Thì ra là thế,” Giang Văn Văn bừng tỉnh. Tiêu cục Trấn Viễn có kỉ luật, nhân viên hộ tống không được bắt nạt người dân, nhưng thổ phỉ không phải người dân, đa phần nhân viên hộ tống xuất thân từ nông dân nghèo khó, lúc trước suýt nữa là bị thổ phỉ bắt nạt, đối xử không hề khách khí với thổ phỉ, ai dám lười biết là đánh, dám chống đối, thì nhốt vào phòng tối nhỏ mấy ngày, thả ra lại bảo đảm cực kì thành thật. Có điều trước kia thổ phỉ đều là tay sai của quyền quý, sự thành thật của mấy người chỉ là vẻ ngoài, trong bí mật vẫn âm thầm móc nối với nhau, chuẩn bị lãnh đạo thổ phỉ nổi loạn. Trương Lương phát hiện manh mối, nhưng nhân viên hộ tống anh ta dẫn tới có hạn, sau khi dẹp giặc xong vẫn phải đi ổn định trật tự các nơi, không rút nhân thủ đi tóm gián điệp trong thổ phỉ ra được, hơn nữa chuyên ngành của nhân viên hộ tống là chiến đấu, đối với loại chuyện này cũng không quá am hiểu, thế là viết thư cho Kim Phi, xin chuyển Hàn Phong qua. Trước khi Hàn Phong tới đã sắp xếp mật thám trà trộn trong thổ phỉ, sau khi tới chưa được mấy ngày, đã tóm được mười mấy tên thổ phỉ có ý đồ nổi loạn, sau đó trong lời dạy bảo sáng sớm, dùng phương thức ác liệt xử tử những thổ phỉ này. Có mấy thổ phỉ vốn còn không chịu được sự mệt nhọt trong quặng đồng, muốn nổi loạn theo, nhìn thấy thái độ của nhân viên hộ tống đối xử với kẻ nổi loạn kiên quyết như vậy, thủ đoạn ác liệt như thế, đều dồn dập xóa bỏ ý nghĩ nổi loạn, cuối cùng nhân viên hộ tống nói, chỉ cần biểu hiện cho tốt, mấy năm sau là có thể được thả ra. Những nhân viên hộ tống này thật sự mạnh tay, mệt mấy năm còn hơn là chết đúng không Thời buổi loạn lạc dùng cách phạt nặng cực kì có lý, bên quân Thiết Lâm, quyền quý Thư Châu hủy hoại lương thực trước khi chạy trốn, mãi tới giờ, quân Thiết Lâm còn đang đuổi giết quyền quý lọt lướt. Một khi bắt được, tất cả đều đưa về thành Thư Châu để kết án tử hình. Thủ đoạn đanh thép khiến những quyền quý rục rịch kia hoảng sợ, phát cháo lại lôi kéo được người dân, nên Thư Châu cũng nhanh chóng ổn định. Tiến triển của Trương Lương và Khánh Hoài ở lưu vực Trường Giang thuận lợi, Lưu Thiết ở lưu vực Hoàng Hà cũng không tệ.

Mặc dù dãn binh ngựa từ thành Du Quan không nhiều như Trương Lương và Khánh Hoài, nhưng tình hình của Lưu Thiết lại là một trong ba đội binh ngựa tốt nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio