Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 4141 cơm và bánh bao, cái nào ngon hơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim Phi nói như vậy, nhưng trong lòng y cũng không có bao nhiêu hi vọng. Cao su khác với các loại cây trồng khác, nó cần được khai thác từ cây, có quy trình sản xuất hoàn chỉnh. Cho dù là người bản địa ở Châu Mỹ hiện giờ cũng chưa chắc đã phát hiện ra công dụng của cao su. Hơn nữa, cho dù cây cao su được du nhập về từ Châu Mỹ, thì Trung Nguyên và Giang Nam cũng không thích hợp để trồng. Mà cho dù trồng ở miền Nam thì nhanh nhất cũng phải sáu bảy năm mới thu hoạch được cao su. Tốt hơn là gửi người sang Châu Mỹ để khai thác cao su hoặc phát triển ngành công nghiệp dầu mỏ. Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi thở dài: "Còn một chặng đường dài phải đi!" "Không phải đương gia đã nói hay sao, dù đường có xa đi mãi cũng sẽ đến nơi. Chỉ cần cố gắng và tiến về phía trước thì chuyện gì cũng có thể làm được!" Quan Hạ Nhi khuyên nhủ. "Đúng vậy, dù đường có xa bao nhiêu, cứ đi là sẽ tới nơi", Kim Phi mỉm cười xoa xoa đầu Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi, nàng đúng là rất thông minh!" “Ta chỉ là một thôn nữ trên núi, làm sao có thể coi là người thông minh?” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Mà này, không phải mấy ngày trước ở phòng thí nghiệm đương gia bàn bạc với Hạc Minh làm máy điện báo sao?" Mấy ngày trước, Quan Hạ Nhi đến phòng thí nghiệm gọi Kim Phi đi ăn tối, tình cờ nghe được hai thầy trò họ nói về máy điện báo nên cô đã ghi nhớ. Ban nãy thấy tâm trạng Kim Phi không tốt nên cô quyết định chuyển chủ đề. Quả nhiên, khi nói về phát minh mới của mình, thái độ của Kim Phi lập tức thay đổi: "Hôm qua ta đã làm được, để ta dẫn mọi người đi xem!" Máy điện báo được chia thành hai loại: có dây và không dây, với điều kiện kỹ thuật hiện tại của Kim Xuyên, Kim Phi chỉ có thể chế tạo máy điện báo có dây. Thực chất, công tắc và bóng đèn được lắp đặt tương ứng ở hai đầu của máy điện báo. Đầu gửi điện báo điều khiển độ sáng tối của bóng đèn đầu nhận bằng cách nhấn công tắc trong thời gian và tần số khác nhau. Cả hai bên đều có một cuốn mật mã. Độ dài và tần suất phát sáng của bóng đèn có ý nghĩa khác nhau để phục vụ việc truyền tải thông tin. Máy điện báo do Kim Phi chế tạo có đầu gửi trong phòng nghỉ của y và đầu nhận ở một nhà kho nhỏ phía bên kia phòng thí nghiệm, cách nhau hàng chục mét. Sau khi đến phòng thí nghiệm, Kim Phi bảo Vạn Hạc Minh đi đến nhà kho nhỏ, còn y thì dẫn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đi vào phòng nghỉ của mình. "Nói câu gì đó đi, ta sẽ truyền tin đến cho Hạc Minh". Kim Phi ngồi trước máy điện báo. "Nói gì bây giờ?" Nhuận Nương hỏi. “Nàng nói gì cũng được". “Vậy cho ta hỏi khi nào Vũ Hồng và Thiết Chuỳ sẽ thành hôn?” Nhuận Nương cười nói. “Hạc Minh còn nhỏ, nghe câu hỏi này xong sẽ xấu hổ đó”, Quan Hạ Nhi nói: “Hỏi xem cơm hay bánh bao ngon hơn đi?” “Được”, Kim Phi gật đầu, viết lên bản thảo: “Cơm và bánh bao, cái nào ngon hơn?” Sau đó y lấy từ bên cạnh ra một cuốn sổ nhỏ, dưới mỗi chữ viết những con số khác nhau. Mấy phút sau, Kim Phi cầm tờ giấy viết tay lên, ấn nút. Dù là đầu phát hay đầu nhận thì đều có hai ngọn đèn nhỏ màu sắc khác nhau. Kim Phi ấn công tắc một giây, bóng đèn nhỏ màu đỏ sáng lên. Đây là Vạn Hạc Minh ở đối diện đáp lại y, ra hiệu rằng cậu bé đã nhận được tín hiệu và đã có thể bắt đầu công việc. Thế là Kim Phi bắt đầu liên tục nhấn công tắc, mấy phút sau, việc truyền tải tin tức hoàn thành, Vạn Hạc Minh làm theo phương pháp đã thống nhất, một lần nữa gửi tín hiệu về để đối chiếu với Kim Phi. Sau khi việc đối chiếu hoàn tất, hai người cùng lúc bật đèn theo cách đã thống nhất, kết thúc cuộc liên lạc. "Được rồi, đợi một lát, Hạc Minh phải mất một lúc mới giải mã được bí mật", Kim Phi mỉm cười bước sang một bên, đang định rót một ít nước sôi để uống thì phát hiện nước trong ấm đã gần cạn. Thế là y định ra cửa gọi Vạn Vũ Hồng đi lấy nước. Nhưng Nhuận Nương lại nhanh hơn một bước, cầm lấy ấm nước từ tay Kim Phi: "Đương gia, để ta đi cho. Vừa rồi ta không biết trong ấm không có nước, đợi một lát!" Tuy rằng Nhuận Nương thường xuyên tới phòng thí nghiệm gọi Kim Phi về ăn tối nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy bước vào căn phòng nơi Kim Phi vẽ bản vẽ và nghỉ ngơi này. Thực ra sau khi vào, cô ấy muốn rót trà cho Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng lại chỉ nhìn thấy bếp và ấm trà để đun nước chứ không thấy chén trà, nhưng cô ấy cũng không dám lục lọi đồ đạc của Kim Phi.

"Đương gia, thời gian này chàng hãy thường xuyên tới chỗ Nhuận Nương hơn, tốt hơn là sớm sinh thêm một đứa nữa", Quan Hạ Nhi nhìn theo bóng lưng Nhuận Nương nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio