Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 4149 nó y hệt như tiệm rèn ở làng của chúng ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay cả trong nhà Kim Phi cũng không phải phòng ngủ nào cũng được trang bị đèn. Những người dân làng bình thường muốn cảm nhận ánh sáng của đèn điện chỉ có thể đi đến khoảng đất trống ở phía trước xưởng dệt. Bây giờ có những máy phát điện lớn hơn, mỗi nhà xưởng và nhà ở tập thể của nhân viên đều cần lắp đặt dây điện, mỗi hộ gia đình cũng có thể được lắp đặt một cái bóng đèn. Nhìn thấy đèn trong nhà mình sáng lên thì dân làng cũng trở nên xúc động như trong tưởng tượng. Trong lúc nhất thời, cả làng vang lên tiếng reo hò phấn khích "Sáng rồi! Sáng rồi!" "Thật sự đã sáng rồi!" Quan Hạ Nhi cũng kích động ôm lấy cánh tay của Kim Phi: “Đương gia, chàng nhìn Trường Xà Câu đi, thật sự đều sáng rồi!” Nhìn thấy ánh sáng của đời trước hiện lên trên tay mình thì Kim Phi cũng có chút xúc động nhưng y biết đây chỉ là bước khởi đầu. Chiếu sáng chỉ là cách sử dụng điện cơ bản nhất, tiếp theo, y sẽ bắt đầu chế tạo các thiết bị điện khác nhau. Khối lượng công việc của công trình này quả thật vô cùng lớn, nếu chỉ dựa vào một mình y thì chắc chắn không thể được, Kim Phi nghĩ đến đây thì quay đầu nhìn về phía Phương Linh Quân đang ở trong đám đông. "Phương tiên sinh, ngài có rảnh không? Ta có vài ý kiến muốn tán gẫu với ngài một chút." Kim Phi bước đến và hỏi. Phương Linh Quân khẽ gật đầu: “Có thời gian, nói chuyện ở đâu?” "Đến phòng thí nghiệm của ta đi." Kim Phi nói. Ngự thư phòng khá xa, hơn nữa bầu không khí chính trị khá nặng nên chỉ sợ Phương Linh Quân sẽ không thích, hơn nữa nhà máy điện cách phòng thí nghiệm không xa, hiện giờ máy hơi nước và máy phát điện ở đó đã ngừng hoạt động nên tương đối yên tĩnh và thích hợp để trò chuyện. "Phòng thí nghiệm của ngài chính là cấm địa, ta có thể đến được sao?” Phương Linh Quân cười trêu ghẹo. "Tại sao không thể đến?" Kim Phi cười nói: "Chỉ là phòng thí nghiệm có hơi bừa bộn, hy vọng Phương tiên sinh sẽ không chê." “Vậy thì đi nhanh đi, ta đã rất tò mò về phòng thí nghiệm của ngài từ lâu rồi, lát nữa ngài đừng hối hận nhé!" Phương Linh Quân nói xong thì tự mình đi về phía phòng thí nghiệm. Kim Phi gửi lời chào đến Cửu công chúa rồi vội vã đuổi theo Phương Linh Quân. Khi đến phòng thí nghiệm, Phương Linh Quân tò mò nhìn chung quanh: “Sao nơi này lại chẳng giống chẳng giống chút nào với những gì ta nghĩ vậy?” "Phương tiên sinh nghĩ như thế nào?" Kim Phi tò mò hỏi. Phương Linh Quân không trả lời câu hỏi của Kim Phi mà lại tự nhủ: “Thật ra hồi còn ở quê, có một lần đến thị trấn làm việc đã nghe thấy người kể chuyện trong quán trà nói ngài là thiên thần giáng thế, khi đó những người cùng bàn với ta còn phê phán người kể chuyện nói hươu nói vượn, trên đời này làm gì có thiên thần? Cái gọi là thiên thần cũng chỉ là do đám thư sinh nghèo túng bịa đặt để viết tiểu thuyết mà thôi!” Kim Phi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Rất nhiều cái gọi là thần tiên, ban đầu đều được xuất hiện trong một số sách cổ về tôn giáo, sau đó được người có học thức xử lí và trở thành nhân vật trong tiểu thuyết giả tưởng và vì thế cũng được dân chúng biết rõ. Theo sự ảnh hưởng của những tác phẩm văn học ngày càng được mở rộng thì những nhân vật này cũng dần được thần thánh hóa. Phương Linh Quân tiếp tục nói: “Sau này khi ngài làm ra lựu đạn và bom chớp sáng, đồng thời còn dẫn theo hàng ngàn nhân viên hộ tống để đánh lui biết bao nhiêu người tài của Thổ Phiên thì ta không khỏi có chút dao động, nếu ngài không phải là thiên thần như họ nói thì sao có thể có được vũ khí của thiên thần được? Cách đây không lâu ngài lại phát minh ra đèn điện, lão già ta đây lại càng thêm nghi ngờ bản thân hơn, từ xưa đến nay, ban đêm và ban ngày vẫn luôn là hai mặt đối lập nhau, có ban ngày thì sẽ có ban đêm, nhưng ngài lại làm ra đèn điện khiến cho thế giới này không còn ban đêm, đây chẳng phải là sức mạnh của thiên thần sao?” Phương Lâm Quân nói đến đây thì mới trả lời câu hỏi của Kim Phi: “Nếu ngài thật sự là thiên thần thì phòng thí nghiệm của ngài chính là nơi ngài tu đạo, không nói đến tiên khí dày đặc thì cũng nên là chốn bồng lai tiên cảnh đúng không? Nhưng nơi này của ngài...” Phương Linh Quân dừng lại một chút rồi đầu nói: "Hoàn toàn không liên quan gì đến tiên khí, nó y hệt như tiệm rèn ở làng của chúng ta...” “Ta vốn chỉ là một người thợ rèn thôi.” Kim Phi gãi đầu đầy xấu hổ: “Gần đây mọi người đều rất bận rộn nên không hề dọn dẹp gì cả, xin ngài thứ lỗi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio