Ở kiếp trước của Kim Phi, việc sử dụng năng lượng điện đã rất phổ biến, thâm nhập vào mọi mặt của cuộc sống, nhưng sự phát triển của năng lượng điện vẫn còn đang tiếp tục. "À phải rồi tiên sinh, ngài muốn mở học viện để giảng dạy kiến thức về điện năng, ngài đã bàn bạc việc này với bệ hạ chưa?" Phương Linh Quân hỏi. Là một người làm nghề giáo dục, Phương Linh Quân vô cùng ghét hành vi che chắn kiến thức nhưng sau khi nghe Kim Phi giải thích, Phương Linh Quân cũng nhận ra rằng năng lượng điện là một công nghệ có thể thay đổi tương lai. Phương Linh Quân đã đọc đủ thứ sách vở, nhìn chung là sử sách, không có một người thống trị nào có thể thực sự quan tâm đến người dân như Kim Phi, và cũng không có người một thống trị nào có can đảm thay trời đổi đất như Kim Phi, thế nên Phương Linh Quân rất trân trọng sinh hoạt hiện tại và cũng tràn đầy khao khát về tương lai. Ông ta rất biết ơn sự cố gắng của Kim Phi cho giáo dục, nhưng lại có chút lo lắng rằng một khi kiến thức về năng lượng điện được truyền bá sẽ bị mật thám học hỏi, và nó sẽ đe dọa đến nền hòa bình mà Xuyên Thục vất vả lắm mới thiết lập được. Trong mắt Phương Linh Quân, Kim Phi là một học giả, nhưng tâm tư lại hơi đơn giản thế nên ông ta mới hỏi y là đã bàn bạc với Cửu công chúa chưa. “Chưa có bàn bạc chuyện này,” Kim Phi hỏi, “Ta muốn xin ý kiến của ngài trước.” “Năng lượng điện có tầm quan trọng rất lớn, nói nghiêm trọng thì thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả quốc gia, tiên sinh nên bàn bạc với bệ hạ chút đi." Phương Linh Quân nói. Ở kiếp trước của Kim Phi, ngành điện đã là một môn học vô cùng phổ biến, hầu như tất cả học sinh cấp hai đều phải học nên y không hề nhận thức được vấn đề bảo mật. Bây giờ được Phương Linh Quân nhắc nhở, y mới nhớ tới thế giới này vẫn chưa tồn tại năng lượng điện. Khoa học không có biên giới nhưng các nhà khoa học thì có, nếu bây giờ Kim Phi là người duy nhất nghiên cứu thì có lẽ sẽ chậm hơn nhưng vẫn luôn có thể giữ được vị trí dẫn đầu của bên mình. Một khi công nghệ được công bố thì kẻ địch cũng tiến hành nghiên cứu, ai biết được lại có thể vượt trội hơn cả mình, thậm chí còn uy hiếp đến an toàn của bên mình. Nguỵ Lão Tam chính là một ví dụ sờ sờ. Mặc dù khinh khí cầu do Thổ Phiên chế tạo kém hơn nhiều so với khinh khí cầu của bên ta, nhưng thiếu chút nữa đã san bằng làng Tây Hà. Sau khi nói chuyện với Phương Linh Quân xong, Kim Phi lập tức đi tới ngự thư phòng, nói cho Cửu công chúa về mối bận tâm của Phương Linh Quân. "Phương tiên sinh lo lắng là đúng," Cửu công chúa khẳng định điều Phương Linh Quân trước tiên, sau đó nói: "Phu quân, chẳng phải chàng không thích dạy cho học trò sao? Sao đột nhiên lại muốn đi dạy học?" Kim Phi đã từng nhận mấy người học trò, ngoại trừ Vạn Hạc Minh thì những người khác đều ở trạng thái thả tự do. Mãn Thương và Chu Cẩm bây giờ một người đang quản lý xưởng thép, một người thì lo chữa bệnh, mỗi ngày bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. A Xuân vẫn còn nhỏ phải đi học, thế nên cũng chỉ có Vạn Hạc Minh kè kè theo Kim Phi mỗi ngày. "Khả năng vận dụng của điện năng quá rộng rãi, một mình ta thì không thể nào kham nỗi cho nên muốn tìm thêm người trợ giúp để cùng thúc đẩy sự phát triển của điện năng." Kim Phi nói. "Đúng vậy," Cửu công chúa khẽ gật đầu: "Sức lực của một người quả thực có hạn. Nếu phu quân thật sự muốn tiếp thu ý kiến của quần chúng thì không cần thiết phải mở một học viện chuyên môn, mà chỉ cần chiêu mộ một vài học trò tài năng đáng tin cậy làm học trò." Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy trước mắt thì thế này đi!" Không phải Kim Phi quý trọng cây chổi cùn của mình, mà là năng lượng điện đó giống như một chiếc hộp Pandora. Bây giờ đang nắm giữ trong tay mình nhưng một khi đã truyền bá rộng rãi ra ngoài thì sẽ không thể nào khống chế được nữa, theo ý tưởng của Cửu công chúa, tìm mấy học trò giúp đỡ trước thì vẫn tốt hơn. Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì Châu Nhi đi tới, thấy trong ngự thư phòng không có người ngoài đã báo ngay: "Bệ hạ, tiên sinh, Ngụy tiên sinh tới." Kim Phi muốn xây đập nước, nên mấy hôm trước đã viết thư cho Ngụy Đại Đồng, hỏi ông ta có rảnh đến khảo sát địa hình không, cứ tưởng mấy ngày nữa mới đến ai ngờ hôm nay đã đến rồi. "Mời ông ấy vào nhanh!" Kim Phi đứng dậy nói. "Dạ!" Châu Nhi dạ một tiếng rồi đi ra ngoài, một lát sau đã đi vào cùng với Ngụy Đại Đồng. "Kính chào bệ hạ, tiên sinh!" Ngụy Đại Đồng cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa ra hiệu cho Ngụy Đại Đồng đứng dậy, Kim Phi tiến lên hỏi: "Đường đi thuận lợi chứ?"