“Người phía châu Mỹ nói gì…” Kim Bằng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Họ trông giống chúng ta và thích đội mũ lông vũ trên đầu. Cách nói chuyện của họ hoàn toàn khác với chúng ta. Cho đến bây giờ, bọn ta chỉ có thể hiểu được một số từ đơn giản. Nếu họ nói nhanh thì thậm chí bọn ta không hiểu”. "Vậy mọi người giao tiếp thế nào?" Tiểu Ngọc hỏi. “Khi mới đến nơi, bọn ta không chắc đó có phải là châu Mỹ mà tiên sinh nhắc đến hay không. Bọn ta gặp những người dân địa phương cũng không hiểu họ nói gì nên đành lấy cho họ xem những bức tranh mà tiên sinh vẽ. Xem xong tranh, họ lấy khoai và ngô ra cho bọn ta ăn, lúc đó mới biết đã đến đúng nơi”. Kim Bằng giải thích: “Sau đó, bọn ta theo họ từng chút một học ngôn ngữ địa phương, dùng trà, vải, đồ sắt mang theo để trao đổi với họ. Họ cũng rất nhiệt tình lấy bản vẽ của bọn ta đi hỏi các bộ tộc khác, nếu không bọn ta cũng không có cách nào thu thập được nhiều hạt giống nhanh như vậy”. Lúc này, Kim Bằng mới thở dài: “Thưa tiên sinh, bọn ta đã nhờ người dân địa phương tìm kiếm hơn hai tháng nhưng vẫn không tìm thấy cây canh-ki-na và cây cao su mà ngài đề cập. Ta nghĩ chúng ta không thể chờ đợi được nữa nên đã về trước”. "Không sao, lần này chưa tìm được, lần sau sẽ tiếp tục tìm, chỉ cần mọi người an toàn trở về là được", Kim Phi vỗ vai Kim Bằng an ủi. Nếu hạt giống quýt trồng ở Hoài Nam thì sẽ thành quýt, nếu trồng ở Hoài Bắc thì sẽ thành cam. Nhiều loài cây có khả năng thích nghi với môi trường sống, ví dụ như các loại trái cây nhãn, vải thiều ở miền Nam trồng được, nhưng không thể trồng được ở phía Bắc. Châu Mỹ quá lớn, không thể chỉ ở một nơi tìm thấy tất cả hạt giống. Kim Phi không phải là chuyên gia nông nghiệp, y chỉ nhớ nguồn gốc của ngô và khoai là châu Mỹ, nhưng lại không nhớ địa điểm cụ thể. Kim Bằng lần này có thể mang về nhiều thứ như vậy, Kim Phi đã rất hài lòng. "Nghe nói số hiệu Thái Bình bị hư hỏng, trên đường đã gặp phải cướp biển hay những mối nguy hiểm khác sao?" Kim Phi hỏi. “Nửa tháng sau khi rời khỏi Đông Hải, bọn ta gặp phải hai nhóm cướp biển, chắc chắn là cướp biển nước X. Bọn ta trực tiếp dùng ca nô tiêu diệt bọn chúng, sau đó bọn ta đi xa hơn nhưng cũng không gặp cướp biển nữa”. Kim Bằng nói: "Thưa tiên sinh, trước đây ngài nói Thái Bình Dương rất lớn, nhưng ta không hiểu nó lớn đến mức nào. Chỉ khi thực sự đi qua nó ta mới nhận ra đại dương rộng lớn đến đâu. Bọn ta đã rong ruổi trên biển trong hơn bốn mươi ngày nhưng vẫn không nhìn thấy đất liền. Dù nhìn về hướng nào, xung quanh cũng toàn là nước. Nếu không có kim chỉ Nam, bọn ta sẽ không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc trong những ngày mưa. Đi thuyền như vậy hơn bốn mươi ngày, cuối cùng bọn ta cũng nhìn thấy một hòn đảo nhỏ. Lúc đó đã đốt hết gần 40% lượng than, lại không biết khi nào mới gặp lại đất liền, cho nên bọn ta lo lắng sẽ đốt hết than. Vì vậy bọn ta quyết định lên đảo chặt thêm củi và kiếm thêm đồ ăn để dự phòng. Kết quả là khi đến gần hòn đảo, bọn ta không ngờ phía dưới có bãi đá ngầm làm vỡ đáy thuyền. Rất may là tiên sinh đã sử dụng thiết kế khoang thuyền phân đoạn khi thiết kế số hiệu Thái Bình, cho nên chỉ có một khoang bị hỏng, sau đó con thuyền có thể tiếp tục ra khơi. Khi đến châu Mỹ, bọn ta muốn sửa số hiệu Thái Bình, nhưng ở đó thậm chí còn không có bến tàu. Cho nên bọn ta đã cố gắng lái thuyền vào bãi cạn khi thủy triều lên vì nghĩ rằng đáy thuyền sẽ lộ ra khi thủy triều rút, khi đó chúng ta có thể sửa chữa. Nhưng chỗ hư hỏng lại nằm ngay dưới đáy tàu, khi thủy triều rút thì không có cách nào lộ ra hoàn toàn, cho nên chỉ có thể sửa chữa đơn giản từ bên trong rồi gắng gượng tiếp tục cuộc hành trình. Thực ra, lẽ ra chúng ta có thể quay lại sớm hơn, nhưng vì đáy thuyền có lỗ thủng nên không dám lái quá nhanh nên bây giờ mới về được tới nơi". "Nếu không có lỗ thủng này, chúng ta ít nhất có thể mang về nhiều hơn một vạn cân khoai nữa”, Chung Viễn Thanh cũng thở dài. "Lần sau có thể mang đồ về sau, mọi người an toàn trở về quan trọng hơn!" Kim Phi hỏi: "Lần này có thương vong không?" “Một số huynh đệ bị bệnh trên đường đi nhưng tất cả đều vượt qua được. Tuy nhiên, khi bọn ta đến châu Mỹ, hai huynh đệ trong đoàn vô tình bị rắn độc cắn và không thể cứu được. Một nhóm khác gặp phải bầy sói khi đang tìm hạt giống bên ngoài. Năm người trong số họ đã hy sinh", Kim Bằng trả lời: "Bọn ta không thể mang thi thể của họ về, chỉ có tro cốt của họ!" "Bọn họ đều là quân tiên phong, là các anh hùng. Cho nên chúng ta sẽ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất để bù đắp cho họ!" Kim Phi thở dài. "Vâng", Kim Bằng nặng nề gật đầu. "Người dân địa phương đối xử với mọi người như thế nào?" Kim Phi hỏi. "Lúc đầu họ hơi cảnh giác, nhưng sau đó một người đàn ông trong bộ tộc của họ bị thú dữ cắn. Quân y của chúng ta đã chữa khỏi cho anh ta, từ đó người dân địa phương chấp nhận bọn ta và thái độ của họ trở nên nhiệt tình hơn hẳn", Kim Bằng nói tiếp: "Thật ra, bọn ta không đem theo nhiều vật phẩm trao đổi lắm, nhưng họ biết chúng ta cần khoai và ngô nên đã chất đầy thuyền cho chúng ta. Đến khi rời đi, họ còn bảo bọn ta hãy quay lại trong tương lai và lần sau họ sẽ chuẩn bị trước nhiều hơn cho chúng ta kéo về!” "Vậy thì tốt”, Kim Phi khẽ gật đầu.