Kim Phi quay lại nhìn Kim Bằng và Chung Viễn Thanh: "Đại ca, thuyền trưởng Chung, hai người đã vất vả trong suốt cuộc hành trình dài. Hai người hãy quay về đoàn tụ với gia đình trước đã. Khi những huynh đệ khác trở về, chúng ta sẽ tổ chức lễ mừng công cho hai người". "Được" Kim Bằng và Chung Viễn Thanh quả thực rất nhớ nhà sau khi xa nhà quá lâu. Tuy nhiên, bởi vì mang theo mẫu hạt giống nên vừa về họ đã đến ngay viện Khu Mật chứ không dám về nhà. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, bọn họ nóng lòng muốn về nhà. Sau khi hai người rời đi, Nhuận Nương tình cờ đi tới, gọi Kim Phi về ăn tối. Kim Phi xua tay: “Nàng về ăn cơm trước đi, ta đi tìm Ngụy tiên sinh”. Nói xong, y bảo Thiết Chuỳ xách túi đựng hạt giống đi ra khỏi viện Khu Mật. Kim Phi không tới phòng y tế mà cùng Thiết Chuỳ đi tới ruộng thí nghiệm, quả nhiên Ngụy Vô Nhai đang ở đây. Ông ấy cùng vợ chồng lão Đàm đang ngồi quanh chiếc bàn ăn nhỏ. Nhìn thấy Kim Phi đi vào, ba người vội vàng đứng dậy, Ngụy Vô Nhai hỏi: "Ngọn gió nào đưa tiên sinh tới đây? Ngài ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn cơm cùng bọn ta đi!" Vợ của Lão Đàm không đợi Kim Phi lên tiếng, đã quay người bưng một bát cháo cho y. Kim Phi cũng không khách khí ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, sau đó ra hiệu cho Thiết Chuỳ đặt túi xuống mặt đất bên cạnh. Ngụy Vô Nhai và Kim Phi vốn đã rất quen thân, ông ấy mỉm cười nói đùa: "Tiên sinh, ngài tới thì cứ tới đi, còn mang theo túi lớn túi nhỏ làm gì!" "Ta mang đến cho ông một bảo bối. Ta đảm bảo rằng ông thậm chí sẽ không màng ăn cơm sau khi nghe điều này!" Kim Phi vừa nói lời này, Ngụy Vô Nhai bỗng nhiên có hứng thú, đặt bát đũa xuống, mở túi vải ra. Vợ chồng lão Đàm cũng tò mò chụm đầu lại xem. Nhưng không ai biết trong túi có gì. "Đây là cái gì?" Ngụy Vô Nhai vừa nhặt một lõi ngô vừa hỏi. "Ăn xong rồi hãy nói chuyện, nếu không ông sẽ sẽ không màng ăn cơm nữa đâu!" Kim Phi cười nói. "Tiên sinh, ngài đánh giá thấp ta rồi. Ta Ngụy Vô Nhai mặc dù không phải nhân vật lớn gì, nhưng cũng đã sống mấy chục năm, cho nên khó mà khiến ta kinh ngạc đến mức đó lắm". Ngụy Vô Nhai thản nhiên chơi đùa với bắp ngô: "Tiên sinh nói cho ta biết đi!" “Được, vậy ta nói”, Kim Phi gật đầu: “Đây là ngô mà ta từng nói với Ngụy tiên sinh trước đó!” "Ngô?" Ngụy Vô Nhai sửng sốt một chút, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra ngô là gì, giây tiếp theo trợn tròn mắt: "Thuyền bọc thép đi châu Mỹ gì đó đã quay trở lại rồi sao?" "Đúng, đã trở lại!" Kim Phi mỉm cười gật đầu: "Hạt giống mà trước kia ta nói với ông cũng đã mang về rồi!" Lão Đàm phản ứng chậm hơn, nghe Kim Phi và Ngụy Vô Nhai nói chuyện mới nhớ ra ngô là cái gì: "Ngụy tiên sinh, đây chính là hạt giống mà tiên sinh trước đó đã nói một mẫu đất có thể thu hoạch được hàng ngàn cân lương thực đó sao?" Ngụy Vô Nhai không buồn trả lời lão Đàm, cũng không dám nghịch lõi ngô nữa, cẩn thận đặt lõi ngô lên bàn như sợ làm gãy. Sau đó, ông ấy cẩn thận mở túi ra và nói: "Đây là ngô. Còn hạt của cây canh-ki-na mà ngài nhắc đến thì sao?" Ban đầu, Nguỵ Vô Nhai quen Kim Phi khi tới gặp y để xin quyên góp vật tư chữa trị bệnh sốt rét. Mặc dù gần đây Ngụy Vô Nhai đang bị ám ảnh bởi việc trồng trọt, nhưng với tư cách là một đại phu, ông ấy vẫn quan tâm nhất đến y thuật. Cho nên điều đầu tiên hiện lên trong đầu chính là cây canh-ki-na mà Kim Phi từng nói có thể chữa được bệnh sốt rét. “Bọn họ đến khu vực lần này không tìm thấy cây canh-ki-na”, Kim Phi lắc đầu: “Nhưng Kim Bằng đại ca nói rằng huynh ấy đã nhờ người dân địa phương tìm kiếm, nếu tiếp theo vẫn không tìm thấy thì sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm!” Ngụy Vô Nhai nghe vậy có chút thất vọng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, khẽ gật đầu nói: “Việc tốt khó đến, lần sau thử lại là được. Dù sao hiện tại chúng ta đã biết đường lây truyền của bệnh sốt rét. Nếu chúng ta chủ động phòng ngừa thì số người bị bệnh sẽ ít hơn nhiều so với những năm trước”. Nhật báo Kim Xuyên không chỉ phổ cập tin tức chính trị mà còn thường xuyên phổ cập một số kiến thức vệ sinh. Chẳng hạn như không uống nước lã trực tiếp từ ao hồ kênh rạch, bệnh sốt rét lây lan qua muỗi đốt, các hồ nước bẩn xung quanh làng phải được dọn dẹp kịp thời…
Mấy việc này tuy rất đơn giản nhưng đã mang lại sự thay đổi rất lớn, đặc biệt sau khi mỗi thôn làng xử lý xong ao tù nước đọng ngăn muỗi sinh sôi nảy nở thì tỷ lệ mắc bệnh sốt rét đã giảm đáng kể so với những năm trước.