Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 4181 có thể chấm đường hoặc chấm muối.”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy Vô Nhai không khỏi thầm cảm thán trước sự tiết kiệm của Kim Phong và Cửu công chúa. Thật ra Ngụy Vô Nhai đã nghĩ nhiều rồi, vì đây không phải là do Kim Phi cố ý tiết kiệm, mà là y vốn cũng chẳng phải một người theo đuổi sự xa hoa, và nó cũng có liên quan đến kiếp trước của y nữa. Kiếp trước, vào thời đi học y thực sự rất nghèo, sau này khi đi làm, y đã đi theo ông chủ đến tham gia một vài sự kiện xã giao, có thể là vì thói quen lúc nghèo khó, nên thay vì các buổi tiệc linh đình xanh vàng rực rỡ có tên là bữa tiệc của những người nổi tiếng, ai nấy cũng nói những lời xã giao khen tới khen lui, Kim Phi lại thích các món ăn quê nhà với một bát cơm lớn ở các quán ven đường hơn. Lúc ấy, một vài bạn bè nói đùa rằng y là thằng có phúc mà không biết hưởng. Thật ra là với Kim Phi, hưởng thụ là một khái niệm rất chủ quan, dù là những món đồ hay phục vụ sang trọng đến đâu đi nữa, đã không cảm thấy thoải mái rồi thì đó không phải là hưởng thụ, bản thân mình cảm thấy thoải mái tự tại mới gọi là hưởng thụ. Kim Phi chưa từng nhìn thấy quá nhiều mặt của cuộc đời, đã quen với những ngày tháng giản đơn. Mà từ nhỏ Cửu công chúa đã ở trong hoàng gia, Trần Cát lại là một người cực kỳ thích phô trương lãng phí, nếu như Cửu công chúa chưa từng nhìn thấy cảnh đời thì trên thế giới này thì chẳng còn mấy ai đã từng nhìn thấy cảnh đời cả. Có lẽ nguyên nhân chính là do Cửu công chúa đã gặp quá nhiều thứ gọi là cảnh đời, nên mới xuất hiện tâm lý trở về ban đầu, không còn quan tâm với vật chất bên ngoài nữa, càng yêu thích sự giản dị ở nhà Kim Phi hơn. Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi và Cửu công chúa, cuộc sống của gia đình Kim Phi và Cửu công chúa cực kỳ giản dị, bầu không khí gia đình vẫn luôn rất tốt. “Đây là khoai tây nướng, đây là khoai tây nghiền, có thể xem là lương thực chính, còn đây là khoai tây sợi xào chua cay, đây là thịt nấu khoai tây, này là khoai tây lát kho...” Kim Phi giới thiệu từng món từng món ăn trên bàn. Vì có nhiều người nên phần ăn mỗi món đều rất nhiều, trong số đó, khoai tây nướng, khoai tây nghiền và khoai tây sợi đều được để trong nồi gốm hấp bánh bao, nhìn không đẹp tí nào. Nhưng cũng không có người nào để ý, Thiết Thế Hâm thở dài nói: “Trời phù hộ Đại Khang, khoai tây không chỉ có thể dùng làm lương thực chính mà còn có thể làm thức ăn, đúng là trời phù hộ Đại Khang mà!” “Rồi, mọi người đến đây thử khoai tây nướng trước đi!” Kim Phi vừa nói vừa đẩy nồi gốm đựng khoai tây nướng đến trước mặt Cửu công chúa, Châu Nhi cầm đũa gắp một củ khoai tây nướng vào chén Cửu công chúa. Sau đó, những người khác cũng gắp một củ theo thứ tự. Nhưng mọi người ai cũng chưa từng nhìn thấy khoai tây nên không biết ăn như thế nào, đành quay đầu về phía Kim Phi. “Khoai tây không có vị gì hết, mọi người có thể ăn không thử trước, nếu như không thích, có thể chấm đường hoặc chấm muối.” Kim Phi vừa nói vừa cầm một củ khoai tây nướng lên, cắn một cái như đang cắn bánh bao. Cửu công chúa thấy thế, cũng cầm khoai tây lên cắn một miếng nhỏ. Những người khác cũng bắt chước theo. Ngụy Vô Nhai cẩn thận nhai khoai tây rồi nuốt xuống, sau đó nghi ngờ hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, khoai tây này có vị mà, vị ngọt.” “Thật ra là khoai tây cũng giống với lúa mì, nó có hàm lượng tinh bột rất cao, khi tinh bột tiếp xúc với nước miếng của chúng ta nó sẽ bị phân giải, thế nên nó mới có vị ngọt.” Kim Phi giải thích: “Nhưng chỉ có khi nhai chậm nuốt kỹ nó mới có thể cảm nhận được vị ngọt, nếu như ăn quá nhanh ta sẽ không cảm nhận được.” “Ra là vậy!” Ngụy Vô Nhai khẽ gật đầu. “Mọi người ăn thử đĩa khoai tây sợi chua cay này xem!” Kim Phi vừa nói vừa đẩy nồi gốm đựng khoai tây sợi chua cay tới trước mặt Cửu công chúa. Sau đó mọi người lại làm như vừa rồi, mỗi người đều lấy đũa gắp một ít khoai tây sợi cho vào chén mình. Tất cả những người đang ở trên bàn đều đang đợi người khác gắp xong đồ ăn, cũng đang đợi Kim Phi chỉ cách ăn và làm mẫu, nhưng bốn đứa nhỏ ở bên cạnh lại không nhịn được, Tiểu Nga ngó một cái, thấy người lớn trên bàn không để ý tới bọn mình, lập tức bốc một mớ khoai tây bỏ vô miệng. Vào giây kế tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nga lập tức thay đổi, vừa phun phèo phèo khoai tây sợi ra ngoài, vừa lè lưỡi thở. “Sao vậy?” Quan Hạ Nhi không có thì giờ mắng Tiểu Nga, vội vàng hỏi. “Đau, đau!” Tiểu Nga bật khóc. “Ở đâu?” “Đầu lưỡi!” “Muội ấy bị cay!” Kim Phi cười rót một ly nước đun sôi để nguội đưa qua: “Uống một hớp nước lạnh làm dịu trước đi, sau đó ăn thêm vài miếng khoai tây nướng đã nguội nữa là được!” Tiểu Nga làm theo cách Kim Phi nói một lần, đúng là vị cay đã mất gần hết. “Tiên sinh, chuyện này là sao vậy?” Ngụy Vô Nhai tò mò hỏi. “Muội ấy vừa cắn trúng ớt.” Kim Phi gắp một miếng ớt đỏ au ra khỏi dĩa khoai tây sợi xào: “Đây chính là ớt mà ta đã từng nói với tiên sinh, nó là một loại gia vị, không khác hoa tiêu của chúng ta ở Xuyên Thục cho lắm, trước đây mọi người chưa từng ăn nó nên có thể vẫn chưa quen với vị của nó, tốt nhất là không nên ăn trực tiếp, cứ lựa nó ra rồi bỏ là được.” “Thì ra là vậy!” Ngụy Vô Nhai chợt bừng tỉnh gật đầu, sau đó làm theo dáng vẻ của Kim Phi, gắp mấy sợi khoai tây bỏ vào miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio