“Bọn họ đang làm gì thế? Vì sao phải trải gỗ và sắt lên trên đường?” “Không biết, đường đã được xây hẳn hoi rồi, trải mấy cái này lên, làm sao xe ngựa đi được?” “Gỗ tốt như này, miếng sắt to thế kia, vậy mà lại lấy ra trải đường, rõ là lãng phí!” “Đúng thế, một miếng sắt to như vậy có thể làm được bao nhiêu cái búa đây!” “Đừng nói bậy, bây giờ nhà ngươi thiếu búa để dùng à? Cái này chắc là tác phẩm của Kim tiên sinh rồi, Kim tiên sinh làm như vậy, nhất định là có kế hoạch của mình!” “Sao lại liên quan tới Kim tiên sinh rồi?” “Ngươi không nhìn thấy ông cụ kia à? Ông ấy là ông Tam thuộc đại đội thứ hai của đội xây dựng Kim Xuyên, lúc trước chúng ta còn làm công tạm thời dưới tay ông ấy mà, ngươi quên rồi à? Bình thường đại đội thứ nhất thứ hai của đội xây dựng Kim Xuyên chỉ nhận công trình mà Kim tiên sinh và bệ hạ tự mình chỉ định thôi!” “Các ngươi nói xem Kim tiên sinh muốn làm gì?” “Nếu ta biết, thì đã không ở đây rồi!” … Người dân ven đường nghị luận sôi nổi, cũng cực kì tò mò vì sao đám người ông Tam lại muốn sửa một con đường như vậy. Suy cho cùng đây cũng là con đường sắt đầu tiên của Đại Khang, không chỉ người dân quan tâm, Kim Phi cũng vô cùng chú ý. Ngày trải đầu tiên, Kim Phi cố ý tới nơi để chỉ đạo kĩ thuật, sau đó nán lại thêm hai ngày, xác định đường sắt mà công nhân trải đã hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn của mình, lúc này y mới quay về. Cho dù ở đời trước, trải đường sắt cũng là công trình lớn, Kim Phi còn có rất nhiều chuyện phải , không thể canh ở đây mãi được. Theo kế hoạch của Kim Phi, cho dù nền đường đã được thu dọn hẳn hoi từ trước, nhưng muốn trải hết cả đường sắt, nhanh nhất cũng phải ba tháng, kết quả chỉ sau nửa tháng, ông Tam tới báo cáo, nói đã xây đường sắt xong rồi, mời Kim Phi đến nghiệm thu. “Sao mà nhanh thế?” Kim Phi ngơ ngác, hơi lo cho chất lượng của đường sắt. Ông Tam sẽ không vì đuổi kịp tiến độ, mà hạ thấp chất lượng công trình chứ? “Không phải là lão Lưu xây hồ chứa xong không còn việc gì, qua giúp đỡ hay sao, mọi người tăng ca thêm, cho nên mới hoàn thành sớm như vậy.” Ông Tam nói: “Kim ca nhi ngài yên tâm, mặc dù hoàn thành sớm, nhưng chúng ta không dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đâu, tất cả đều tiến hành theo tiêu chuẩn thi công mà ngài viết, đốc công do bệ hạ sắp xếp có thể chứng minh, cũng hoan nghênh Kim ca nhi đi nghiệm thu!” Sau khi Cửu công chúa nghe Kim Phi giải thích về tàu hỏa xong, cũng cực kì coi trọng chuyện này, bảo Tả Chi Uyên thuyên chuyển mấy nhân viên từ bộ Công sang, chuyện phụ trách giám sát hiện trường. “Thì ra trưởng làng đi giúp à, trách nào xong sớm như vậy.” Kim Phi bừng tỉnh gật đầu. Đội thi công mà ông Tam dẫn dắt là đội xây dựng Kim Xuyên hai, đội thi công do lão trưởng làng chỉ đạo là đội một, nhân số đông hơn đội hai một chút, thiết bị cũng nhiều hơn, đội một và đội hai cùng thi công, tất nhiên tốc độ sẽ nâng cao rất nhiều. Mắt thấy sắp tới cửa ải cuối năm rồi, mặc dù ông Tam không nói, nhưng Kim Phi biết, đội thi công tăng ca làm thêm giờ, e là cũng muốn hoàn thành công trình về nhà ăn tết. Nghĩ tới đây, Kim Phi gật đầu với ông Tam: “Mai ta sẽ đi nghiệm thu, nếu nghiệm thu hợp lệ, các huynh đệ có thể nghỉ rồi.” “Được,” Ông Tam cười gật đầu: “Vậy ta về trước, tự kiểm tra lại lần nữa!” Tiễn ông Tam về, Kim Phi đi tìm Mãn Thương: “Đưa đầu tàu hỏa tới Hắc Thủy Câu chưa?” “Đưa tới rồi, tòa tàu cũng đưa tới rồi,” Mãn Thương nói: “Bây giờ chỉ chờ lên đường thôi!” “Được,” Kim Phi lại dặn Mãn Thương đi chuẩn bị trước các dụng cụ cần dùng khi nghiệm thu. Sáng hôm sau, Kim Phi dẫn Mãn Thương và Tả Chi Uyên tới Hắc Thủy Câu, tiến hành nghiệm thu đường sắt, gần đây Quan Hạ Nhi rảnh rỗi không có việc gì, cũng gọi cả Nhuận Nương đi góp vui. Ông Tam và lão trưởng làng đã sớm đợi ở cổng, phía sau bọn họ, là một con đường sắt thẳng tắp, kéo dài tới tận cuối tầm mắt. “Đây chính là đường sắt à!”