Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

chương 75: c75: bọn họ bị bệnh à

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có giỏi thì ngài đưa bút máy cho ta đi!

Vân Hạc chửi thầm vài câu rồi cẩn thận trả lời: "Chữ của vi thần đúng là xấu thật, sau này vi thần nhất định sẽ luyện tập nhiều hơn."

"Luyện cái đầu ngươi!"

Văn đế tức giận trừng hắn: "Hơn hai mươi năm nay ta chưa từng thấy ngươi luyện chữ bao giời Trước kia ngươi ở trong Bích Ba viện cả ngày để làm gì thế hả?"

Vân Hạc im lặng. Văn đế mới ăn thuốc súng à?

Không phải ông ấy bị người Bắc Hoàn chọc giận nên mới trút giận lên người mình đấy chứ?

Ông ấy gấp gáp gọi mình vào cũng chỉ để mắng mình vài câu thôi sao?

Thấy Vân Hạc bị mắng tới không biết nói gì, Chương Hoè vội vàng giải vây, ông ta cười nói: "Thánh thượng bớt giận! Đúng là chữ của Lục điện hạ hơi xấu nhưng những con số và phương pháp tính toán này thật sự rất kỳ diệu! Dù chữ viết đẹp mà lại viết ra những thứ vô dụng thì cũng chẳng có ích lợi gì!"

Nghe Chương Hoè nói thế, Vân Hạc âm thầm gieo ngón cái lên.

Nhìn đi!

Chương Hoè không hổ danh là thầy của vua, trình độ nói chuyện rất cao thâm.

Nhờ có Chương Hoè hoà giải nên sắc mặt Văn đế mới tốt hơn một chút.

"Ừ, Các lão nói vậy cũng có lý."

Văn đế gật đầu, hỏi lại Vân Hạc: "Trong quyển sách cổ mà ngươi đọc chỉ có một phương pháp tính toán này thôi sao?"

Tới rồi! Ta biết mà, đây mới là chuyện quan trọng!

Chẳng qua vừa rồi ông ấy cố tình gây chuyện với mình thôi!

Rõ ràng Văn đế muốn đánh phủ đầu làm mình sợ hãi, sau đó mới nhắc đến chuyện này, nếu mình nóng lòng dỗ cho ông ấy vui thì sẽ nói hết tất cả những gì mình biết.

Quả nhiên lòng dạ của đế vương rất đen tối!

Vân Hạc thầm mắng trong lòng sau đó trả lời: "Thật ra trong sách còn có một số phương pháp khác nữa, nhưng mà những cách tính toán đó hơi phức tạp, nhi thần cũng chưa tìm hiểu rõ ràng nên mới không viết ra..."

"Không sao." Văn đế xua tay: "Ngươi cứ viết ra hết đi, trẫm sẽ sai người nghiên cứu, nếu muốn phổ cập trên cả nước thì phải làm cho chỉnh chu! Đợi tới lúc hoàn thành, trãm sẽ ghi công cho ngươi!"

Dứt lời, Văn đế gọi người mang văn phòng tứ bảo đến.

Vân Hạc cười thầm.

Văn đế đang chơi trò vừa đấm vừa xoa đây mài

Lão già này đúng là chơi trò này tới nghiện luôn rồi!

Rất nhanh cung nữ đã bưng văn phòng tứ bảo lên, còn hiểu ý mà đứng bên cạnh mài mực.

Vân Hạc nhìn bút lông mà âm thầm suy nghĩ.

Trước mặt Văn đế mà hắn ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo e rằng sẽ bị ông ấy mắng cho vuốt mặt không kịp mất!

"Thế nào, còn đợi trãm mời ngươi viết hay sao?"

Thấy Vân Hạc đứng im, Văn đế tỏ vẻ không vui.

"Chữ của nhi thần quá xấu sợ làm bẩn mắt phụ hoàng."

Vân Hạc nhìn Văn đế nói tiếp: "Thật ra lúc trước khi ở Bích Ba viện, nhi thần đã dùng một loại bút khác luyện chữ, nếu như thần dùng loại bút đó thì chữ viết ra sẽ đẹp hơn chút ít."

Văn đế khẽ nhíu mày: "Ý ngươi là ngươi phải quay về lấy bút đúng không?"

"Không, không cần."

Vân Hạc liên tục xua tay: "Lúc nhi thần đến đây đã nhìn thấy mấy con ngỗng trong hồ nước, phụ hoàng chỉ cần sai người mang tới cho nhi thần vài sợi lông cánh dài của ngỗng là được rồi."

"Ngỗng?" Văn đế nghi hoặc: "Trong Ngự hoa viên làm gì có ngỗng chứ?"

Vân Hạc đáp: "Lúc nấy nhi thần đã nhìn thấy chúng trong hồ nước chỗ cổng Ngự hoa viên mà."

Vân Hạc vừa nói dứt lời, cả Văn đế và Chương Hoè đều sửng sốt. Lát sau, Chương Hoè nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, cơ mặt ông ta co rút.

Ngay cả cung nữ và thái giám đang hầu hạ bên cạnh cũng cúi thấp đầu, thoạt nhìn bọn họ giống như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Vẻ mặt Văn đế bức bối, khi thì giơ tay khi lại nhấc chân, dường như ông ấy đang do dự xem nên đánh hay đá hắn.

Vân Hạc bối rối.

Bọn họ bị bệnh à?

Không phải chỉ là ngỗng trong Ngự hoa viên thôi sao?

Chẳng lẽ không được rút lông của bọn chúng ư?

Lễ nào chỉ rút mấy sợi lông ngỗng cũng bị xem là bất kính với Văn đế? Haizz! Thôi bỏ đi, gần vua như gần cọp mà!

Không được rút thì thôi!

Vân Hạc cầm bút, xấu hổ cười: Là nhi thần suy nghĩ không thấu đáo, không nên để mắt tới ngỗng mà phụ hoàng nuôi. Nhi thần dùng bút lông cũng được..."

Nói xong, Vân Hạc cầm lấy bút lông chấm mực, chuẩn bị viết.

"Khốn kiếp!" Cơ mặt của Văn đế co giật, ông ấy nổi giận quát: "Đó là tuyết nhạn do phiên bang tiến cống chứ không phải ngỗng!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio