Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

chương 88: c88: nhắm mắt làm ngơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lục điện hạ, ngài cũng không thể làm loạn.”

Tiểu quan lại dịch quán hốt hoảng cầu xin: “Động chạm tới sứ đoán Bắc Hoàn, e rằng tiểu nhân sẽ rơi đầu đó ạ! Xin Lục điện hạ đừng làm khó tiểu nhân!”

“Mắc mớ gì tới ngươi?” Vân Hạc khó chịu nhìn tiểu quan lại: “Quốc sư Bắc Hoàn ở đây cũng không nói gì, đến phiên ngươi ở đây ngăn cản à? Mau mở ra, nếu không bản điện hạ bắt ngươi lại trước.”

Nói xong, Vân Hạc lập tức bảo Cao Hợp kéo tiểu quan lại ra, trực tiếp dẫn người xông vào chuồng ngựa dịch quán.

“Nhanh, dắt toàn bộ ngựa đi.” “Điện hạ, còn có ngựa của dịch quán bên này.” “Mặc kệ của ai, dắt hết đi trước rồi nói.”

Bên trong chuồng ngựa, Vân Hạc cũng mặc kệ những con ngựa này là của ai, dắt đi trước rồi nói.

Thà giết lầm cũng không thể buông tha. Cùng lắm thì sau đó lại trả ngựa lại cho dịch quán là được.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mắt thấy ngựa của mình bị dắt đi, một đám người Bắc Hoàn tức đến cắn răng nghiến lợi, người nào cũng hận không thể chém Vân Hạc thành muôn mảnh.

“Tất cả đừng nhìn nữa.” Ban Bố tức giận quát lớn: “Ai cũng không cho ngăn cản, để bọn họ dắt đi! Nam nhi Bắc Hoàn ta, có chơi có chịu!”

Nói xong, Ban Bố nổi giận đùng đùng trở về phòng của mình. Thua cũng thua rồi, còn có thể nói gì?

Giấy trắng mực đen viết trên đó rằng kể từ khi hắn ta thua cược, những con ngựa này cũng không phải là của Bắc Hoàn nữa.

Nhắm mắt làm ngơ!

Còn ở đây xem sẽ chỉ càng tức giận hơn thôi.

Về tới phòng, Ban Bố bèn lấy mũi tên ghim lá thư đã bắn tới trước đó ra. Trước đó giữ lại mũi tên và lá thứ này cũng là nổi hứng nhất thời.

Bây giờ lá thư phát huy được tác dụng rồi.

Mũi tên này chắc hẳn cũng nên phát huy tác dụng. Chỉ một lát sau đã có người tới báo, nói người của Tuần thành ty đến. Vân Hạc nghe xong lập tức vui vẻ.

Đúng lúc mình cần thêm người giúp mình dắt ngựa.

Vân Hạc nhanh chóng đi ra ngoài, chưa đợi người Tuần thành ty mở miệng thì đã lập tức chào hỏi: “Đừng ngẩn ra đó, mau đến giúp bản điện hạ dắt ngựa đi.”

“Điện hạ đừng làm loạn.”

Tướng quân dẫn đầu đen mặt nói: “Hành động lần này của điện hạ không thể nghỉ ngờ là cướp bóc! Xin điện hạ lập tức dừng lại, mạt tướng đã phái người thông báo với thánh thượng rồi, nếu điện hạ còn không...”

Chưa đợi tướng quân dẫn đầu nói xong, Vân Hạc đã đập vào tay hắn khế ước đánh cược đã ký với Ban Bố: “Nhìn rõ! Những con ngựa này đều là của bản điện hạ.”

Tướng quân hơi sững sờ, vội mở khế ước đánh cược ra, lấy bó đuốc soi để nhìn rõ.

Nhìn rõ nội dung khế ước xong, trên mặt tướng quân lập tức co rút. “Điện hạ... cược thắng rồi à?”

Tướng quân ngạc nhiên nhìn về phía Vân Hạc, thận trọng trả khế ước đánh cược lại cho hắn.

“Nói nhảm! Nếu bản điện hạ không cược thắng, người sứ đoàn Bắc Hoàn sẽ trơ mắt nhìn người của bản điện hạ dắt ngựa của bọn họ đi à?”

Vân Hạc im lặng nhìn tướng quân một lát: “Mau sai người giúp dắt ngựa.”

Tướng quân hơi do dự, thấy Bắc Hoàn xác thực không ai ngăn cản, lúc này mới kiên trì sai thuộc hạ dắt ngựa giúp.

Đã có người của Tuần thành ty gia nhập, tốc độ lập tức nhanh hơn. Chưa bao lâu mà bên trong chuồng ngựa đã chẳng còn con ngựa nào nữa.

Trơ mắt nhìn đám người Đại Càn dắt hết ngựa của họ đi, đám người Bắc Hoàn tức đến xanh mét cả mặt mày.

Vân Hạc cưỡi trên một con ngựa cao lớn, chắp tay với dịch quán: “Hậu lễ của quốc sư, bản điện hạ nhận lấy trước! Ngày mai lúc quốc sư rời đi, bản điện hạ sẽ không đi tiễn nữa.”

Nghe lời Vân Hạc nói, Ban Bố trong dịch quán tức đến mức run rẩy toàn thân.

Do dự một lát, Ban Bố vẫn nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài, oán hận không thôi nói: “Lục điện hạ đi thong thả! Ngựa chiến Bắc Hoàn ta dũng mãnh, Lục điện hạ yếu ớt, đừng có bị ngã ngựa đó.”

“Cái này cũng không cần nhọc lòng của quốc sư đâu.”

Vân Hạc khoát tay, lại cười hì hì nói: “Chỗ này của bản điện hạ cũng có một đề, quốc sư, chúng ta có cần cược lại lần nữa không?”

“Được.” Ban Bố căn răng nói: “Lão phu ngược lại muốn nghe thử điện hạ có đề hay gì?”

Vân Hạc mỉm cười: “Nghe còn được, nhưng quốc sư còn gì để lấy ra đánh cược sao? Các ngươi cũng không thấy lấy một thân quần áo rách rưới của các ngươi ra đánh cược chứ?”

“Ngươi...” Ban Bố nghẹn họng.

Hắn ta biết mình đã bị Vân Hạc chơi đùa!

Vân Hạc vốn không muốn cược với hắn ta nữa nhưng cứ cố ý xát muối vào vết thương của hắn ta.

Trong chốc lát, Ban Bố sôi máu trong người.

Hắn ta cố gắng muốn ngăn cản dòng máu sục sôi trong người nhưng vẫn không áp chế nổi.

“Phụt..” Bỗng nhiên Ban Bố phun ra một ngụm máu tươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio