"Thánh chỉ đến!"
"Chu Tranh xúc phạm hậu cung, hành vi suy đồi đạo đức. Từ nay về sau, phế bỏ ngôi vị thái tử, lưu đày đến Tượng Quận,
cả đời không được phép đặt chân vào kinh thành!"
Một lời thánh dụ đã phá vỡ sự tĩnh lặng của vương triều Đại Chu, thế lực ngầm khắp nơi bắt đầu rục rịch!
Phủ thái tử.
Mọi người run rẩy quỳ lạy, vẻ mặt tuyệt vọng.
Chỉ có một thiếu niên chắp tay đứng đó, vẻ mặt phức tạp.
Hắn có ngoại hình phi phàm, đường nét rõ ràng, mặt như quan ngọc, mày tựa lưỡi đao, chẳng qua đôi mắt kia lại cho người ta một cảm giác sâu sắc, khó nắm bắt.
Chu Tranh, đó là tên của thiếu niên tuấn tú trước mặt, cũng chính là thái tử bị phế của Đại Chu trong chiếu chỉ mà thái giám tuyên bố.
"Ba ngày, không ngờ lại đợi được một ý chỉ như vậy..."
Đôi mắt như vực sâu của thiếu niên hiện lên một tia dao động, hắn đứng đó lẩm bẩm.
Không ai biết Chu Tranh là xuyên không đến đây, trong ba ngày, hắn tiêu hóa gần như toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đồng thời cũng dần thích ứng với mọi thứ liên quan đến Đại Chu.
"Thục phi?"
"Bề ngoài thì xinh đẹp, đáng tiếc tâm địa lại ác độc như vậy.
Ký ức hiện lên trong đầu, Chu Tranh biết rõ đây là cái bẫy do tam hoàng tử và Thục phi cố ý giăng ra.
Mục đích là vì ngôi vị thái tử này!
Vốn tưởng nguyên chủ tuy chỉ là một kẻ ngốc, mặc dù không có dã tâm chỉnh phục thiên hạ, cũng không có khả năng trị quốc cứu thế, nhưng hắn là long chủng của bệ hạ nên được sắc phong thái tử, nửa đời sau không cần phải lo gì nữa.
Ai ngờ nguyên chủ để mặc cho mọi người bắt nạt, bây giờ còn bị vu khống rồi trực tiếp buộc tội vô căn cứ.
"Hiện giờ thế cục thay đổi, thiên hạ đại loạn, mất đi thân phận thái tử, e là ta sẽ không giữ nổi mạng."
Nghĩ đến đây, trong mắt Chu Tranh lóe lên một tia lạnh lùng.
"Vốn dĩ ta định tiếp tục giả ngốc để sống hòa hợp với các ngươi, sống một cuộc đời tâm thường chờ chết."
"Nhưng đây là do các ngươi ép ta." Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
(Thất phu vô tội, hoài bích có tội: ý chỉ kẻ có tài năng, có hoài bão sẽ bị hãm hại)
Thân phận thái tự này cũng giống như một lưỡi dao hai lưỡi!
Mà hiện giờ, mũi kiếm đã chĩa thẳng vào cổ họng mình, Chu Tranh đương nhiên không thể ngồi chờ chết.
"Chu Tranh, còn không mau tiếp chỉ?!"
Thái giám tuyên chỉ nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Đừng nói đến lúc này Chu Tranh đã là thái tử bị phế, cho dù vẫn còn là thái tử thì cả vương triều này từ trên xuống dưới không có ai sợ một tên ngốc.
Sự thúc giúc của thái giám khiến Chu Tranh hoàn hồn lại.
"Đừng nói là sờ ngực Thục phi, đến cả tay của nàng ta lão tử còn chưa chạm vào!"
"Không hỏi, không điều tra đã trực tiếp dùng tội danh vô căn cứ để phế truất ngôi thái tử của ta, xem ra có vài người không thể chờ đợi nổi nữa rồi sao."
Vô tình nhất chính là gia đình đế vương.
Trong hoàng thất không hề có tình huynh đệ, thay vào đó chỉ có lang sói vờn nhau, ngươi lừa ta gạt.
Chu Tranh hận nhất là đương kim bệ hạt
Bởi vì nếu ông ta không gật đầu, thánh chỉ sao có thể truyền xuống đây?
"Bổn cung không tiếp!"
Chu Tranh thở ra một hơi, không nói nhiều lời vô nghĩa mà thẳng thừng từ chối.
Lời này vừa nói ra đã khiến mọi người có mặt ở đây biến sắc, họ ngẩng đầu nhìn bóng người có chút cô độc kia, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc!
Không tiếp?!
Hai chữ này nổ tung như sét, khiến mọi người không kịp cảnh giác.
Từ khi Đại Chu lập quốc tới nay, không có ai dám làm vậy!
"Chu Tranh, ngươi thật to gan!"
"Không tiếp thánh chỉ, sẽ trảm ngay tại chõi"
Thái giám tuyên chỉ không ngờ được Chu Tranh lại làm vậy, lớn tiếng quát, thị vệ phía sau cũng rút đao ra chĩa thẳng
về phía Chu Tranh.
Cảm giác chết chóc bao trùm, mọi người trong phủ thái tử ở phía sau Chu Tranh càng thêm sợ hãi.
"Điện hạ, chúng ta tiếp chỉ trước được không." "Lát nữa lão nô sẽ chơi trốn tìm với người."
Ông lão tóc trắng quỳ gối bên cạnh Chu Tranh nắm lấy vạt áo hắn, lên tiếng nài nỉ Chu Tranh đồng ý.
Lúc này ông ấy chỉ nghĩ Chu Tranh bị ngốc nên vội vàng dỗ dành.
"Phúc bá, nếu trên đời này có người vu khống ta, ức hiếp ta, cười nhạo ta, khinh thường ta, lăng mạ ta, lừa gạt ta, ta nên làm thế nào đây?"
Ông lão quỳ gối bên cạnh Chu Tranh chậm rãi nói.
"Điện hạ, chúng ta chỉ cần chịu đựng hắn, nhượng bộ hắn, thuận theo hắn, nhẫn nại hắn, tôn trọng hắn, mặc kệ hắn là
được rồi."
Phúc bá bị Chu Tranh hỏi như vậy cũng có chút bối rối, nhưng cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Mấy năm qua mọi người trong phủ thái tử đã sớm quen với việc bị sỉ nhục, bắt nạt và áp bức.
Nghe vậy, Chu Tranh lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
"Lão tử xuyên đến đây không phải để cho người khác bắt nạt lên đầu mình!"
Chỉ là thái giám và thị vệ mà cũng dám uy hiếp hắn, rút đao chĩa về phía hắn!
Cả triều văn võ, huynh đệ ruột thịt, có ai thật sự xem hắn là một thái tử?!
Chu Tranh siết chặt nắm đấm, quay đầu nhìn chằm chằm thái giám tuyên chỉ, cuối cùng cũng không thể đè nén lửa giận trong lòng!
"Ngươi nói muốn giết bổn cung?"
"Cẩu nô tài nhà ngươi thật to gan!"
Không nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Không còn đường lui, không cần phải lui!
Hắn xuyên không đến đây, vốn định sống một cuộc sống bình yên vinh hoa phú quý, nhưng không ngờ lại đổi lấy kết quả thế này!
Nếu giả ngốc cũng chẳng ích gì, vậy cứ dứt khoát ngã bài đi, ông đây không giả vờ nữa!
Họ nhìn nhau, ánh mắt Chu Tranh giờ đây sáng như đuốc, đã không còn vẻ trống rỗng đục ngầu như trước nữa.
Chu Tranh không chỉ không bị dọa sợ, ngược lại còn tiến lên một bước!
Giờ phút này, vẻ yếu đuối, ngu dốt, hèn nhát, sợ hãi trên người Chu Tranh đều biến mất!
Thay vào đó là sự kiêu ngạo, mạnh mẽ và giận dữ! Khí thế vô cùng mạnh mất
Trong lúc nhất thời, thái giám tuyên chỉ và thị vệ cũng bị dọa sợ, vẻ mặt sợ hãi, cơ thể bất giác lùi vê saul
Mà mọi người trong phủ thái tử còn kinh ngạc hơn! Đây là thái tử mà họ đã hầu hạ tám năm qua sao? Đây là kẻ ngốc trong mắt người khác đó sao?
Chu Tranh lúc này lưng thẳng tắp, trừng mắt tức giận, khí thế bừng bừng!
Phịch!
Cuối cùng, khi Chu Tranh tới gần thái giám tuyên chỉ và thị vệ, thanh đao sáng ngời kia chỉ còn cách hắn một nắm tay, thái giám và thị vị lúc nấy còn hung hăng đột nhiên sợ hãi, thái giám ngã phịch xuống đất!
Bọn họ không biết vì sao Chu Tranh lại đột nhiên thay đổi tính nết như vậy.
Nhưng bọn họ biết rất rõ, ngoại trừ bệ hạ ra, cả vương triều Đại Chu này có ai dám giết Chu Tranh chứ?
Cho dù hắn là kẻ ngốc, hay là kẻ vô dụng, hắn vẫn là người của hoàng thất, là hoàng tử, cũng từng là thái tử!
Bọn họ cũng không dám làm ra chuyện trái nghịch thiên địa như vậy!
Ngày thường bọn họ dựa vào việc Chu Tranh có chứng loạn trí nên mới nói ra mấy lời không kiêng nể như vậy.
Nhưng nếu thật sự làm tổn thương Chu Tranh, mười cái đầu của bọn họ cũng không đủ trảm.
"Đã cho ngươi cơ hội rồi, nhưng ngươi lại không biết tận dụng."
Hắn nheo mắt, dọa thái giám sợ đến sắp tè ra quần, Chu Tranh bày ra vẻ mặt khinh thường.
"Nếu ngươi đã không dám giết ta, vậy ngươi cảm thấy, bổn cung có dám giết ngươi không?"
Vừa dứt lời Chu Tranh đã trực tiếp đoạt lấy thanh đao trong tay thị vệ bên cạnh rồi đặt lên cổ thái giám tuyên chỉ.
Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người không ngờ tới.
Thái giám tuyên chỉ cảm thấy trên cổ đau nhói, như thể sắp đút lìa.
"Nô tài đáng chết, thái tử tha mạng!"
Lúc này thái giám tuyên chỉ đã không còn kiêu ngạo hống hách như trước nữa.
Ông ta quỳ gối trước mặt Chu Tranh, không ngừng dập đầu nhận tội.
"Ngươi cảm thấy ngươi đáng chết, vậy ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!"
Chu Tranh cười lạnh một tiếng, chém thanh đao trong tay xuống!
Xet xẹt xẹtl
Chỉ trong nháy mắt, đầu của thái giám tuyên chỉ rơi xuống đất, máu b ắn ra ba thước!
Nhất thời, cả phủ thái tử lặng ngắt như tời
Mọi người sửng sốt, không ai dám tin thái tử lại giết thái giám tuyên chỉ trước mặt mọi người!
Đây chính là tội lớn!
Một vài người hầu nhát gan đã trực tiếp ngất đi