Khí chất nho nhã của Chu Tranh sớm đã chẳng còn, thay vào đó là giọng điệu gay gắt, chẳng hề khách khí!
“Lễ nhược quán là phong tục của Đại Chu ta!”
“Bổn cung còn là đương kim thái tử, hôm nay lễ nhược quán của ta do đích thân thánh thượng phê chuẩn!”
“Ngươi nói bổn cung không xứng!?”
“Dư Hưng!”
“Có phải ngươi đang khiêu khích với phong tục của vương triều Đại Chu, ngươi muốn trở thành kẻ thù của Đại Chu sao?”
“Hay là ngươi đang nghi ngờ quyền uy của thánh thượng, có mưu đồ làm phản?”
Chu Tranh chỉ thẳng vào ông ta, lớn tiếng chất vấn, cũng không thèm cho ông ta mặt mũi.
Câu hỏi hung hãn này của hắn khiến tất cả mọi người đều sững sờ, khóe miệng khẽ co giật không dám thở mạnh.
Ngay cả một người như Dư Hưng cả một đời đã thấy không ít gió to sóng lớn, nhưng vào lúc này cũng không biết phải trả lời thế nào.
Sắc mặt ông ta âm trầm, lửa giận bừng bừng nhưng lại không dám phản bác lại.
Ông ta không ngờ rằng thiếu niên trông có vẻ ngu ngốc, thế mà lại có thể ăn nói sắc bén như vậy.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, hắn đã có thể gán cho ông ta tội danh như thế.
Trong lòng Dư Hưng có chút sợ hãi nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu ôm quyền: “Bổn tướng không dám!”
Vốn định ra oai đánh phủ đầu, nhưng không ngờ Chu Tranh lại có thể dễ dàng đánh bại ông ta.
Nhìn thấy Dư Hưng khuất phục, đám người đều chấn kinh nhìn Chu Tranh, trong mắt không giấu được sự kiêng dè.
Mặt mày Liễu Phụ cũng có chút u ám, khung cảnh ngày hôm nay khá giống với nỗi nhục nhã mà ông ta đã phải chịu!
“Không dám à?” “Bổn cung lại thấy lá gan của ngươi rất to đấy!”
“Thế nhưng những kẻ như vậy luôn có kết cục không mấy tốt đẹp đâu.”
Người không đụng vào ta, ta sẽ không đụng vào người; nhưng nếu có kẻ nào không biết điều đụng vào ta thì đừng trách ta không khách khí.
Chu Tranh ngay cả Liễu Phụ cũng không thèm sợ, huống chi là một tướng quân chinh phạt phía nam!
“Tứ đệ hà cớ gì phải tức giận như vậy?” “Dư lão tướng quân dù sao cũng là trụ cột của Đại Chu ta, đã đổ không biết bao nhiêu xương máu, là nguyên lão của ba
đời vua rồi, công lao thật sự rất lớn.”
“Chỉ là chinh chiến sa trường đã lâu, tính tình thẳng thắn, không có ý xấu gì đâu.”
Khi thấy Chu Tranh không chịu nhượng bộ, trái tim Chu Đình khế trùng xuống rồi nhàn nhạt mở lời.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không phải là kẻ đơn giản, mấy lời đó nghe có vẻ khá tùy ý, nhưng không những có thể dễ dàng hóa giải cho Dư Hưng, mà còn ám chỉ rằng Chu Tranh là một người lòng dạ xấu xa, đa mưu quỷ kế.
“Nhị hoàng huynh nói cũng đúng.”
“Dư lão tướng quân công lao hiển hách, đương nhiên không có ý xấu gì cả.”
“Thế nhưng người không có phép tắc như vậy còn có thể làm được gì, ngay cả tôn tỉ trật tự cũng không hiểu à?”
Chu Tranh cười khẩy, đã ăn miếng thì phải trả miếng.
“Cũng may là hôm nay phụ hoàng không đích thân tới, nếu không thì Dư tướng quân có lẽ đã bị trách phạt rồi."
Chu Kiều thấy vậy liền cười giảng hòa. “Theo ta thấy thì lão tướng quân lỗ mãng rồi.” “Thần đã biết, quay về nhất định sẽ thỉnh tội.”
Dư Hưng cũng là kẻ thông minh, nghe thấy tam hoàng tử nói như vậy liền nhanh chóng hùa theo.