edit & beta: Hàn Phong TuyếtQúy cẩu quan nghe vậy, lập tức cảm thấy hứng thú, cúi người lại gần nhìn tôi, mỉm cười nói: “Xin lắng tai nghe”.
Tôi buông tầm mắt, tránh không nhìn hắn, chỉ chăm chú vào đôi giày dính vài lá cỏ, nhỏ giọng nói: “Chuyện triều đình ra kỳ hạn phá án cho đại nhân đầu đường xó chợ ai ai cũng biết, mà hái hoa tặc lại cứ liên tiếp gây án, chắc hẳn hắn có ý gây hấn. Từ đó suy ra, người này tính tình ngông cuồng kiêu ngạo, không muốn nhận thua. Có thể lợi dụng điểm này để dụ hắn ra”.
Cẩu quan cười hỏi: “Nhưng không biết nên dụ bằng cách nào?”
Tôi gượng gạo ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Đã nghe kẻ tặc trước nay gây án chưa một lần thất bại, trong lòng hắn chắc hẳn cũng lấy làm kiêu ngạo vì chiến tích này. Mục đích của hắn chỉ e là khiến cho lòng dân hoang mang, nghĩ rằng quan phủ vô dụng, không ngăn cản được hắn phạm pháp. Song đêm qua… hắn lại thất bại. Đại nhân có thể cho lan truyền tin tức, công bố rằng quan phủ đã thành công ngăn chặn một lần gây án của hái hoa tặc, tin rằng không lâu nữa sẽ tóm được hắn. Đồng thời, mong dân chúng trong thành không cần phải lo lắng chi nữa, tên tặc nay như chim sợ cành cong, trong thời gian tới sẽ không dám manh động. Kẻ tặc nghe tin nhất định sẽ nổi lòng háo thắng, mau chóng gây án để quan phủ tự rước lấy nhục. Mà mục tiêu…”
Cầu quan nheo mắt, nhìn tôi chăm chăm: “Mục tiêu đương nhiên sẽ là người duy nhất khiến hắn thất bại – Linh Ca muội muội. Chẳng lẽ… Linh Ca muội muội muốn lấy mình làm mồi nhử tên tặc mắc câu?”
Tôi có điên đâu? Dùng chính bản thân mình làm mồi nhử? Lỡ như cẩu quan ngươi vô dụng, ta chẳng phải tự dâng mỡ lên miệng mèo ư? Tuy tôi không hy vọng Nhạc Minh Giảo bị mất mũ ô sa vì chuyện này, khiến tôi từ tiểu thư con quan thành nữ nhi bình dân, nhưng tôi còn chưa anh hùng đến mức lấy trinh tiết của bản thân ra để dụ dỗ hái hoa tặc. Còn chưa kịp từ chối, cẩu quan đã nói tiếp: “Không ổn, thế này không ổn. Bất luận thế nào vi huynh cũng không thể để Linh Ca muội muội đặt mình trong hiểm cảnh như thế…”
Coi như ngươi có lương tâm, tạm thời bỏ qua cho hai chữ “vi huynh” mới nói. Tôi giả vờ chính nghĩa lẫm liệt nói: “Nếu có thể trừ hại cho dân chúng, Linh Ca nguyện hy sinh thân mình, có điều… gia huynh quản giáo Linh Ca nghiêm ngặt, sợ là không chịu đồng ý chuyện này. Huống chi kẻ tặc cũng chưa từng thấy tướng mạo Linh Ca, có đổi thành người khác cũng không vấn đề gì…”
Cẩu quan nghe vậy thì bật cười, nhưng ngay tức khắc đã bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh: “E là tên tặc đã sớm biết tướng mạo Linh Ca muội muội rồi. Cũng không phải hắn đâm xiên đâm quàng là có thể tìm được chính xác vị trí khuê phòng của các thiếu nữ, mà hắn sẽ trà trộn vào đám đông trên đường tìm kiếm mục tiêu, sau khi xác định được mục tiêu thì đi theo về nhà. Đợi đến tối, hắn sẽ đột nhập làm quen địa hình, phân biệt vị trí khuê phòng, nắm rõ tình hình và thói quen làm việc, nghỉ ngơi của người hầu kẻ hạ, sau khi đảm bảo không có gì trở ngại mới gây án. Nếu ta đoán không lầm thì vào đêm gây án, tên tặc sẽ tới rất sớm, tìm nơi náu mình và âm thầm quan sát, nếu có gì thay đổi, hắn sẽ đợi đến hôm khác. Do đó, nếu hắn phát hiện trong khuê phòng không có mục tiêu của mình thì hắn sẽ nghi ngờ, không chịu lộ diện”.
Nghe cẩu quan nói vậy, những nghi vấn lúc trước trong lòng tôi đã được giải đáp. Vốn tưởng có thể tìm ai đó thay thế tôi ngồi trong phòng chờ cá mắc câu, ai dè… Xem ra kế này không được, ai, uổng công tôi nhảy ra ngoài cửa sổ đi gặp riêng cẩu quan.
“Nếu vậy, xem ra Linh Ca đã nghĩ việc này đơn giản quá rồi, quả nhiên Linh Ca vẫn còn vụng về, khiến đại nhân cười chê”. Tôi lập tức giả ngu, hy vọng có thể vãn hồi hình tượng thiếu nữ khuê các ngây thơ, “Đêm khuya rồi, đại nhân mau về phủ nghỉ ngơi đi, Linh Ca xin cáo lui…”
Quay lưng trở về, lại nghe thấy giọng cẩu quan vang lên sau lưng: “Đa tạ Linh Ca muội muội đích thân tới giúp đỡ, vi huynh nhất định sẽ không phụ kỳ vọng…”
Nói thật dễ nghe, ngươi thử bắt kẻ tặc về cho ta xem nào! Để Nhạc cha giữ được mũ quan mới là không phụ kỳ vọng của ta, những cái khác thì miễn bàn đi.
Thật là, tôi còn tự cho đây là kế bắt con ba ba trong hũ hoàn mỹ không tì vết, cuối cùng lại cho mình một sự đả kích không hề nhẹ. Chẳng lẽ tôi nhàn tản đã quen, đầu óc bắt đầu ngu đi rồi? Sao mà chỉ một tên hái hoa tặc nho nhỏ cũng không nghĩ được cách xử? Chiểu theo những gì tôi vừa mới đoán, kẻ tặc sớm muộn gì cũng tìm tới đây, tôi… tôi chẳng phải luôn kề cận nguy hiểm sao? Cẩu quan nói là trước khi ra tay kẻ tặc sẽ lẻn vào quan sát, tôi đổi nơi ở cũng có ích gì? Thôi… chết, nguy hiểm quá! Vì sao tôi vẫn còn một thân một mình chạy loạn giữa đêm?
Nghĩ đến đây, tôi rùng hết cả mình, chạy vội chạy vàng về, lại nhác thấy ở cách đó không xa có một bóng đen vụt qua… Là chim? Là người? Hay là điểu nhân?
Đợi đã, câu này nghe quen quen… Hình như giông giống với tình hình đêm qua. Chẳng lẽ cái bóng kia… là tên hái hoa tặc? Như lời cẩu quan mới nói, hắn đến nghiên cứu địa hình? Hoặc là… tới gây án?
Thật to gan! Tối qua vừa mới thất bại, hôm nay lại còn dám bén mảng đến, chẳng lẽ hắn không sợ quan phủ mai phục chờ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong suy nghĩ của một người bình thường thì kẻ tặc này hôm qua vừa thất thủ, hôm nay sẽ cảnh giác, ắt không đến tiếp, mà con đường phạm tội thì có gì là không thể xảy ra cơ chứ?
Không kịp phân tích hướng tư duy của kẻ tặc, tôi vén váy chạy nhanh, nấp sau bóng mấy cây ngô đồng đi về phòng ngủ. Thấy ánh đèn sáng rực ở ngay trước mặt, tôi đang định chạy nước rút về đích thì nghe thấy một giọng nói vang lên ngay bên cạnh: “Đi đâu đấy?”
Tôi dừng chân, lui về phía sau mấy bước, nghiêng người nhìn, thấy Nhạc Thanh Âm khoanh tay trước ngực đứng dưới một cây ngô đồng. Ánh trăng xuyên qua tán cây chiếu trên gương mặt anh ta, không thấy vẻ tức giận, chỉ là một gương mặt rất bình thản.
“Ca ca… Muộn thế này rồi, sao ca ca còn chưa nghỉ ngơi?” Tôi giả ngu hỏi ngược lại.
“Đề phòng kẻ tặc đêm nay lại đến, ta trực đêm cùng gia đinh”. Nhạc Thanh Âm bình tĩnh đáp lại.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy một gia đinh nào cả, đang định hỏi, Nhạc Thanh Âm lại cướp lời: “Nếu ai cũng gác ở đây, chẳng phải sẽ để lộ nơi ở của muội à? Tất cả đám gia đinh đều đang canh gác ở viện của muội, chỗ này chỉ có một mình ta”.
Chỉ… một mình anh ta? Canh suốt một đêm giữa trời đầy sương ư? … Nhạc Linh Ca, cô có một ca ca thật biết yêu thương muội muội!
“Ca ca không cần phải làm vậy đâu… Kẻ tặc mới thất thủ hôm qua, hôm nay sẽ không dám đến…” Tôi hồn nhiên nói, trong lòng tự nhủ nếu hắn có đến thật thì một công tử nhà giàu như anh làm sao ngăn được người giang hồ võ nghệ cao cường chứ?
“So với kẻ tặc kia… Hành động của Linh Ca càng làm người khác khó đề phòng hơn đấy”. Nhạc Thanh Âm bình tĩnh nói, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, “Vừa nãy muội đi đâu?”
… Nhạc Linh Ca, cô có một ca ca thật đáng sợ!
“Muội muội… lo lắng chuyện cha nhận án này nên đến thư phòng, lại thấy Qúy đại nhân còn chưa đi, không tiện quấy rầy, chỉ đành quay về”. Tôi nhẹ đáp. Lời này nửa thật nửa giả, Nhạc Thanh Âm cho dù có thông minh cỡ nào cũng không thể phát hiện ra sơ hở.
“Chuyện của người lớn muội không cần quan tâm, chỉ cần bản thân không thêm phiền cho gia đình là được”. Nhạc Thanh Âm chầm chậm đi lại gần tôi.
Tôi toát cả mồ hôi. Thì ra anh ta vẫn coi tôi là đứa trẻ, chẳng trách lại tặng tôi một cái lục lạc mèo con, còn bảo là cho tôi chơi.
Nhạc Thanh Âm đi tới trước mặt tôi thì đứng lại, nghiêng đầu nhìn vào căn phòng sáng đèn của tôi, trầm giọng hỏi: “Bốn nha đầu kia cho muội đi ra ngoài một mình ư?”
Tôi nhanh nhảu nói: “Các nàng, các nàng không biết muội ra ngoài”. Nói xong vội ngậm miệng, nhưng đã muộn.
Nhạc Thanh Âm nhìn tôi, giọng nói tuy nhẹ nhàng, như tôi cảm thấy được một áp lực mạnh mẽ, “Như vậy, muội làm sao mà ra ngoài được?”
“Ừm…” Tôi cúi đầu, nhất thời không biết nên bịa thế nào.
Nhạc Thanh Âm lại nghiêng đầu nhìn về phía căn phòng lần nữa, chầm chậm nói: “Cửa sổ còn mở… Muội lại dám nhảy ra ngoài cửa sổ? Học được cách này từ bao giờ hả? Muốn đến thư phòng gặp cha còn phải gạt đám nha hoàn à?”
Thôi rồi. Tôi thật sự hết đường bào chữa rồi. Phòng dột lại gặp đêm mưa rồi. Nhạc cha bất cứ lúc nào cũng có thể bị bãi quan, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch trần… Mới sống được vài ngày tốt đẹp, ai ngờ lại là giấc mộng Nam Kha!
Mộng Nam Kha: Một điển tích của Trung Quốc.
Trong “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời nhà Đường có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy chàng đến nước Hòe An. Thuần được vua Hòe An cho vào bái yết. Thấy Thuần tướng mạo khôi vĩ nên gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng to lớn.
Đương lúc vợ chồng Thuần sống một cuộc vương giả, cực kỳ sung sướng thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha. Thuần đem quân chống cự. Giặc đông mạnh, Thuần thua chạy. Quân giặc vây thành đánh phá. Công chúa nước Hòe An, vợ của Vu Phần chết trong đám loạn quân.
Thuần Vu Phần đem tàn quân về kinh đô tâu lại vua cha. Nhà vua nghi kỵ Thuần đã đầu hàng giặc, nên tước hết phẩm hàm, đuổi về làm thường dân. Thuần oan ức vừa tủi nhục, khóc lóc bi thương… Vừa lúc ấy thì Thuần chợt tỉnh dậy, thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh Thuần lại có một ổ kiến lớn. Bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe.
Giấc Nam Kha có nghĩa sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng.(theo hoavouu.com)
Nhạc Thanh Âm vẫn nhìn tôi chằm chằm, như thể nhất định phải nghe được câu trả lời từ tôi. Chuyện đến nước này… Chuyện đến nước này…
“Không, không gạt ca ca… Linh Ca, Linh Ca, thực ra là, đi gặp Qúy đại nhân”. Tôi ấp a ấp úng.
“Ồ? Đi gặp Qúy đại nhân làm gì? Cho dù là gặp thì cũng cần thiết phải lừa đám nha đầu sao?” Nhạc Thanh Âm tiếp tục truy vấn.
Ôi ôi… Thôi mặc kệ! Tôi phải tự vệ bằng bất cứ giá nào! “Ca ca… sao huynh không hiểu chứ…” Tôi nũng nịu nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi, như thể muốn nói lại thôi, muốn nói mà xấu hổ, còn ý tứ ấy à… Để Nhạc Thanh Âm tự đoán đi, dù sao tôi cũng không nói.
Nhạc Thanh Âm im lặng rất lâu, tôi vì bịa chuyện nên cũng không dám nhìn anh ta, chờ một lúc mới thấy anh ta bình thản nói: “Còn không về phòng ngủ đi?”
Như được đại xá! Dùng cẩu quan ngụy trang thật hữu dụng! Không dám nán lại lâu, tôi hành lễ, nói: “Muội muội về phòng”. Quay lưng đi ngay.
Bởi vì Nhạc Thanh Âm đứng phía sau xăm soi nên tôi không dám trèo cửa sổ vào, chỉ đành đi từ cửa chính, lại mất một hồi mới giải thích xong xuôi tại sao mình vốn đọc sách bên trong lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Gần nửa đêm, toàn thân tôi mệt mỏi rã rời, dặn đám nha hoàn đóng cửa cài then cẩn thận rồi treo chiếc lục lạc mèo con lên cửa sổ. Như vậy, nếu có người xông vào từ đó, tiếng lục lạc sẽ vang lên.
Sắp xếp xong xuôi, mặc nguyên quần áo lên giường, chỉ chốc lát đã ngủ say như chết.
Ngày hôm sau thức dậy, rửa mặt, ăn xong điểm tâm, chuẩn bị ra ngoài hóng gió thì thấy Nhạc cha với khuôn mặt nghiêm túc đi về phía này, theo sau là Nhạc Thanh Âm.
Xảy… xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào tối qua Nhạc Thanh Âm nghe lời lập lờ nước đôi của tôi thực sự cho rằng tôi thầm mến cẩu quan, bèn báo cáo lại với Nhạc cha, hôm nay hai cha con họ dốc lòng đến đây giáo dục lại thiếu nữ sa ngã này?
Hai cha con họ Nhạc nhanh chóng đi tới trước mặt tôi. Tôi hành lễ, mời hai người vào phòng. Nhạc cha vừa vào cửa đã kéo tay tôi, trầm giọng nói: “Linh Ca, chuyện xảy ra đêm hôm trước cha đã nghe Yên Nhiên và Thanh Âm nói, con đừng sợ, kẻ tặc sẽ bị bắt nhanh thôi!”
Thở phào… Thì ra là vì chuyện này, làm tôi sợ bóng sợ gió một hồi. Tôi nói nhỏ nhẹ: “Phụ thân không cần phải lo lắng cho nữ nhi đâu, kẻ tặc kia thất bại một lần, ắt không dám đến nữa”.
Nhạc cha bỗng nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt ngập tràn thâm ý, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh ông, chầm chậm nói: “Linh Ca, con có biết kẻ tặc đã làm chuyện xấu cỡ nào không?”
“Nghe ca ca nói, kẻ tặc kia… chuyên xâm phạm thiếu nữ”. Tôi cẩn thận đáp.
“Đúng vậy”, Nhạc cha vuốt râu, vẫn nhìn tôi, nói: “Kẻ tặc kia làm hại vô số thiếu nữ thanh xuân giống như Linh Ca, mất hết tính người, nếu Linh Ca là phụ thân thì sẽ làm thế nào?”
“Đương nhiên là sẽ bắt kẻ tặc này, trừ hại cho dân”. Tôi lại chính nghĩa lẫm liệt nói, trong lòng tự nhủ người cha này đang dạy tôi như dạy trẻ ư?
Nhạc cha gật đầu, lại trầm giọng nói: “Nhưng nếu muốn bắt kẻ tặc này phải cần tới sự giúp đỡ của Linh Ca… Con có đồng ý không?”
Có ý gì? Ông bố họ Nhạc muốn làm gì? Lẽ nào…
“Ý phụ thân là?” Tôi cảnh giác hỏi.
“Đêm qua cha đã nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn bắt kẻ tặc này, chỉ có một cách”, Nhạc cha vừa nói vừa tặng cho tôi một cái nhìn thâm thúy.
Cái gì? Biện pháp gì? Cha à, cha đừng dọa con, con sợ lắm…
“Kẻ tặc này vốn là đêm hôm trước định ra tay với Linh Ca, song không biết do đâu lại thất bại. Hắn trước nay đánh đâu thắng đó, trong lòng đắc ý vô cùng, lần này bị thua chắc chắn sẽ không cam lòng, cha đoán là, không lâu nữa hắn sẽ lại đến…” Nhạc cha chầm chậm nói.
Ừm… Phân tích không sai, suy nghĩ hệt như tôi, cơ mà… ông nói chuyện người lớn với đứa bé này làm gì…
“Đây là một cơ hội tuyệt vời, chúng ta có thể nhân đây mà bắt hắn. Nhưng… nếu muốn dụ kẻ tặc sa lưới thì, Linh Ca, con nhất định phải là mồi nhử”. Nhạc cha nói từng chữ từng chữ.
Oa… lẽ trời ở đâu? Cha à! Con là con gái ruột của cha đấy! Sao cha có thể đưa con gái mình đến miệng cọp được! Hu hu hu…
Tôi còn chưa nghĩ ra được lý do gì để từ chối, Nhạc Thanh Âm đã nói: “Cha, chuyện này không ổn. Kẻ tặc kia bách chiến bách thắng, hẳn là theo tà đạo giang hồ, công phu khó lòng phòng bị, chỉ cần hơi lơ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Linh Ca!”
Ca ca ơi! Ca ca thật tốt! Lúc trước là muội trách nhầm huynh! Cứ coi huynh là kẻ mặt lạnh vô lương tâm đáng sợ, nhưng thực ra, huynh là một đấng quân tử mặt mày hiền hậu tấm lòng từ bi…
“Thanh Âm”, Nhạc cha trầm giọng nói, “Triều đình là triều đình của dân chúng, nha môn là nha môn của dân chúng, quan là quan của dân chúng. Người làm quan nếu không thể vì hạnh phúc của dân chúng thì còn mặt mũi nào đứng trên công đường? Con và Linh Ca sinh ra là con cái nhà quan, trong lòng phải có tư tưởng hy sinh vì dân chúng, mới không làm nhục cốt cách ngay thẳng chính trực truyền lại suốt ba đời làm quan của Nhạc gia ta!”
“Vâng, cha”. Nhạc Thanh Âm thấy cha mình phát ngôn dõng dạc như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, im lặng đứng một bên.
Thương thay cho cô gái yếu đuối như tôi… Rốt cuộc là tôi tạo nghiệt gì mà lại rơi vào gia đình thế này cơ chứ… Vốn tưởng là kế này chỉ có tôi mới nghĩ ra được, ai dè đồng chí Nhạc cha cũng cùng chung chí lớn… Hổ dữ không ăn thịt con… Thật ác độc…
“Linh Ca, con có nguyện giúp cha trừ hại cho dân không?” Nhạc cha nhìn tôi thật sâu.
Ai… Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi. Vòng tới vòng lui cuối cùng chuyện đau khổ này vẫn đổ lên đầu cô gái đáng thương tôi đây.
“Cha, Linh Ca… đồng ý”. Tôi đáp khẽ.
“Tốt! Không hổ là con gái của Nhạc Minh Giảo ta!” Nhạc cha vỗ cánh tay tôi, đứng dậy nói với Nhạc Thanh Âm: “Như vậy, việc này không thể chậm trễ thêm nữa, Thanh Âm mau tới phủ nha cùng bàn bạc một kế sách vẹn toàn với Yên Nhiên. Bởi vì triều đình lệnh cha đốc thúc vụ án bằng mật chỉ nên cha cũng không tiện tới phủ nha Thái Bình, tránh cho kẻ tặc phát hiện”.
Nhạc Thanh Âm vâng lời đi. Nhạc cha lại vỗ vỗ tay tôi, biểu dương mấy câu, dặn dò mấy câu, khích lệ mấy câu, rồi đi thẳng.
Không thể không thừa nhận Nhạc Minh Giảo là một vị quan tốt, vì trừ hại cho dân mà lại để con gái mình xông pha chiến trận, thật đúng với câu nói “Không bỏ con làm sao bắt được sói”. Tôi đây chỉ đành chấp nhận số nhọ. Dù sao nếu bắt được kẻ tặc, giữ được mũ quan của Nhạc Minh Giảo thì đối với tôi cũng là chuyện tốt. Thôi đành đánh cược một lần vậy. Trước tiên phải xem cẩu quan kia vạch ra được kế hoạch chu toàn nào đã.