" Đây là đâu? ". Lâm Kỳ Tuyết mở mắt, đôi môi mấp máy. Trước mắt thật mờ ảo, nàng cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, đầu choáng váng.
Đập vào mắt nàng đầu tiên là trần nhà làm bằng gỗ. Kỳ Tuyết ngồi dậy, ho khan mấy cái, cảm giác được một phần nước trong bụng không ngừng càn quấy, nàng nhíu mày ôm bụng. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
" Tiểu Tuyết à, nhanh lên, phía trước là đến rồi! ". Trâu Thanh - cô bạn thân của Lâm Kỳ Tuyết cái miệng nhỏ không ngừng thúc giục, một bên lôi lôi kéo kéo bạn mình, một bên nói:
" Mình nói với cậu rồi, không chịu nghe gì cả, mình nói gì - mình, nhìn thấy hắn ta thân mật với cô gái khác mà! ".
Lâm Kỳ Tuyết đi đằng sau có chút thất thần. Đến khi tỉnh mộng thì đã thấy Trâu Thanh nắm tay mình đứng trước cửa ` Khách sạn tình yêu ´
" Cậu đưa mình tới nơi này làm gì.? ". Lâm Kỳ Tuyết vẻ mặt đầy phức tạp nhìn vào trong.
Trâu Thanh bày bán bộ mặt thản nhiên; vỗ ngực nói:
" Còn làm gì nữa, tất nhiên là vào trong bắt gian tình rồi ". Trâu Thanh tiếp tục kéo cô bạn mình vào trong:
" Đi, đi bắt gian! ".
" Khoan đã nào,... Cậu.. ". Kỳ Tuyết còn muốn nói gì thêm nhưng hình ảnh trước mắt làm bước chân cô khựng lại, toàn thân cứng đờ, miệng ú ớ, cổ họng nghẹn lại.
Trước mắt Kỳ Tuyết là một đôi nam nữ từ trong đi ra, chàng trai cao lớn tuấn tú, cô gái bên cạnh thân hình bốc lửa, thân mình dán chặt lên người anh ta.
" Tuấn Kỷ, anh sao vậy? ". Cô ta nhận ra chàng trai bên cạnh có chút khác lạ, theo tầm mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy gần đó nhất là chỗ có hai cô gái đang đứng nhìn về phía bọn họ. Thân mình Phương Tuấn Kỷ cứng lại, hai chân như nặng thêm nghìn cân, làm thế nào cũng không bước nổi.
Kỳ Tuyết buông bàn tay của Trâu Thanh đang nắm cánh tay mình ra, hít sâu một hơi bước lên phía trước; đứng trước mặt, đối diện với Phương Tuấn Kỷ:
" Chát ". Năm ngón tay hằn rõ trên gương mặt tuấn tú kia. Phương Tuấn Kỷ sửng sốt; vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Kỳ Tuyết:
" Tiểu Kỳ, em... ".
Kỳ Tuyết ngắt lời anh ta, viền mắt hồng lên một chút; Trâu Thanh đứng đằng sau bắt đầu hơi cảm thấy lo lắng cho Kỳ Tuyết; Kỳ Tuyết cười, cười đến thê lương; sau cùng là biến thành cười lạnh:
" Câm miệng. Phương Tuấn Kỷ, tôi nói cho anh biết, bổn tiểu thư đây coi trọng anh, chờ anh ba năm. Anh có biết, trong ba năm, mỗi lần nhận được thư tỏ tình của người khác, tôi đều không dám đọc, bởi vì trong lòng tôi luôn có một ý nghĩ, là phải chung thủy với một mình Phương Tuấn Kỷ anh, đợi anh trở về, cuối cùng tôi cũng đợi được ".
Cô lại nói tiếp, ánh mắt trách cứ nhìn vào mắt Phương Tuấn Kỷ, làm cho bước chân anh ta tự giác lùi về sau một bước, trong mắt anh ta xuất hiện một tia hối hận.
" Nhưng mà, anh đã phản bội lại niềm tin của tôi! ". Câu này cô dùng hết sức lực còn lại hét lên. Cô không cam lòng
" Lâm Kỳ Tuyết tôi thề rằng.. Sẽ làm cho nhà họ Phương sụp đổ. Ha ha ha... "
Trâu Thanh lo lắng nhìn bạn mình:
" Tuyết à, cậu bình tĩnh một chút đi! ".
Cô gái đứng bên cạnh Phương Tuấn Kỷ hung hăng trừng mắt với Kỳ Tuyết; tiến mấy bước về phía Kỳ Tuyết và Trâu Thanh:
" Phản bội cô, ai phản bội cô chứ? Tự mình về nhà soi gương đi, từ trên xuống dưới rốt cuộc không chỗ nào là có thể nhìn được! ".
Nói sao thì nói, Lâm Kỳ Tuyết năm nay bảy tuổi, đứng cùng một chỗ với cô gái kia như băng với lửa. Kỳ Tuyết có vẻ đẹp thanh mát, luôn tỏa ra hơi thở lành lạnh. Trong trường luôn đứng trong top mười mĩ nữ của trường quý tộc Z. Lời này của nói ra làm Trâu Thanh đứng bên cạnh tức giận, từ trước tới nay, Kỳ Tuyết chính là niềm tự hào của cô:
" Cô nói lại thử xem! ".
Cô ta hung hăng trợn mắt; hất hàm:
" Liên quan gì tới cô? ".
Trâu Thanh giậm chân bình bịch, tức giận thay cho Kỳ Tuyết, hận cô ta đến nghiến răng nghiến lợi, bước hai bước đến gần cô ta.
" Chát. ". Má phải trắng nõn của cô ta in hồng năm ngón tay. Cô ta không dám tin là Trâu Thanh đánh mình, tay run run chỉ vào Trâu Thanh; sau hóa thành tức giận, chạy lên đẩy mạnh hai vai Trâu Thanh:
" Cô dựa vào cái gì đánh tôi? ". Trâu Thanh bị lực đẩy mạnh mẽ ra khỏi lề đường, Kỳ Tuyết đang thất thần mắt thấy bạn mình sắp ngã thì dùng tay kéo lại, cô gái kia dùng chân phải ngáng chân Kỳ Tuyết. Cô ngã ra sau, lăn ra lề đường.
Chiếc xe tải cách Kỳ Tuyết vài mét nữa là tới, Kỳ Tuyết toàn thân bất động.
" Rầm ". Trước mắt cô tối sầm, trước khi mất đi ý thức, cô vẫn nghe tiếng gọi léo nhéo của Trâu Thanh.
" Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi, cô thật sự là dọa em sợ chết đó! ".
Cô gái trẻ tuổi bước vào, khuôn mặt thanh tú mỉm cười, đặt khay lên bàn, chạy lại về phía Kỳ Tuyết, hốc mắt hồng hồng, cuối cùng lại là khóc, khóc đến hoa lê đái vũ:
" Tiểu thư, em còn nghĩ cô sẽ không tỉnh, cô không muốn gả cho Thái tử thì chỉ cần từ chối là được, làm sao phải tự mình hại mình như vậy? Oa,.. Oa.. Hức.. ". Cô gái này càng nói càng khóc to hơn, như vậy lại làm cho Kỳ Tuyết có chút bối rối:
" Này,.. Cô gái, tôi với cô đâu có quen biết, sao cô lại vì tôi mà khóc chứ? ".
Cô gái mặc y phục màu xanh ngọc im bặt, khuôn mặt đầy nước mắt ngước lên nhìn Kỳ Tuyết, trong mắt đầy sự ngạc nhiên:
" Tiểu thư, cô sao vậy? Không phải vì cô nhảy xuống hồ mà ảnh hưởng đến đầu chứ? Để em đi gọi Đại phu! ". Cô gái toan đứng lên thì bị Kỳ Tuyết kéo lại, giờ cô mới nhìn đến trang phục và đầu tóc của cô gái này:
" Cô nói cái gì.? Cái gì mà Thái tử Tiểu thư? ". Kỳ Tuyết gấp gáp đạp chăn ra, nhảy xuống giường; Tụê Trúc đứng ở đó lo lắng hỏi:
" Tiểu thư, cô đang tìm gì vậy, em sẽ giúp cô! ".
Lúc này đây, Kỳ Tuyết đang thực sự bồn chồn, cô mong ý nghĩ trong đầu mình không phải là sự thật:
" Máy quay ở đâu? Tôi không có thời gian để đùa với mấy người đâu? ".
" Tiểu thư... ".
Kỳ Tuyết đứng lên, sờ đầu, tay mân mê lọn tóc:
" Tóc của mình,.. Nó.. Nó đâu có dài, có đen bóng như vậy! ". Nàng vẫn còn rất mơ hồ, vẫn nghĩ đây là một trò đùa, Kỳ Tuyết nắm chặt hai vai Tụê Trúc, ra sức lắc:
" Cô là ai? Tôi đang ở đâu thế này? Tại sao tôi lại ở đây.? Tại sao.? ".
Tụê Trúc khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn chủ tử:
" Tiểu thư, cô thật không biết mình là ai sao? Em... ".
" Cô nói đi... Nói đi.. ". Kỳ Tuyết ra sức bóp mạnh hai vai Tụê Trúc đáng thương.
Cô không ngừng lẩm bẩm:
" Gương,.. Gương đâu, mang gương ra đây, nhanh lên.! ". Nàng hét lên, tiếp tục hù dọa cảm xúc của Tụê Trúc:
" Tiểu thư, cô bình tĩnh đi, em sẽ đi lấy gương cho cô! ". Tụê Trúc lật đật chạy đi, bảy giây sau chạy lại, tay cầm gương đồng đưa cho Kỳ Tuyết.
Trong gương, một cô gái trẻ với khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc, mái tóc đen dài xõa ra hai vai, mắt Phượng dài, mày liễu hơi nhướn lên. Kỳ Tuyết thẫn thờ:
" Khuôn mặt này là của mình, tóc mình ngắn lắm cơ mà. Làn da trắng hồng cũng không phải của mình! ". Như sực nhớ ra điều gì, cô vội lật cổ tay của mình ra xem:
" Vòng tay của mình, may là vẫn còn, làm cách nào mà nó lại tới tận đây được? ". Kỳ lạ một điều, xuyên vào một thân thể không phải của mình, khuôn mặt của mình ở hiện đại không thay đổi, đó,.. Là điều kỳ lạ nhất mà nàng không hiểu. Chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng hơi sáng một chút, mặt bên trong khắc một chữ hán tinh xảo: Hạ.
Kỳ Tuyết vẫn nhìn vào gương, không quay đầu lại hỏi Tụê Trúc:
" Nói đi, tên ta là gì? ".
Tụê Trúc cúi gằm mặt, lí nhí trả lời:
" Tiểu thư, tên của người là,.. Là,.. Diêu Ái Phương. Là Nhị tiểu thư Diêu phủ thành An Đô ở Hiên Viên Quốc! ". Vốn dĩ là không được tự ý nói tên chủ tử, nên Tụê Trúc lắp bắp cũng phải!
Thì ra, Nhị tiểu thư Diêu phủ hai tháng trước được Hoàng thượng Hiên Viên Oánh tứ hôn cùng Thái Tử Hiên Viên Vũ, từ chối không được, quẫn trí đến mức tìm đến cái chết!
P/s: Một nhân vật nữa đã xuất hiện, rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện của Ảnh!