“ Rốt cuộc sư phụ bao giờ mới tới?”. Tử Hạ đôi mắt tĩnh lặng, một tay chống cằm, một tay cầm chén trà đã có chút nguội, giọng vẫn lạnh như vậy! Chỗ nàng ngồi gần cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khung cảnh nhộn nhịp trên đường cái mà trong lòng có chút tịch mịch
Tịch mịch: Cô đơn.
“ Ta tới rồi đây!”. Ngoài cửa xuất hiện thân ảnh lão nhân vận y phục tắc kè hoa, đầu tóc bù xù làm cho người ta có chút khiếp sợ!
“ Sư phụ, người đến trễ l….!”. Tử Hạ quay đầu qua, giọng nói đột nhiên dừng lại… Khoé môi nàng khẽ giựt giựt mấy cái! Huyết Ảnh làm sao thành ra cái bộ dạng khó coi này?!
“ Hầy, ta còn chưa có đặt nửa bước chân vào Diệp Phấn Lâu, bọn người canh cửa đã lấy chổi lông gà đuổi đánh ta. Nói cái gì mà, làm sao để cho một lão nhân điên như ta vào. Tử Nhi, tức chết ta, tức chết ta!”. Huyết Ảnh giậm chân bình bịch mấy cái, lão chỉ là lâu rồi chưa có đến Thanh Lâu, không ngờ mới vào đến cửa liền bị người ta đuổi đánh.
Huyết Ảnh bước nhanh đến chỗ cái ghế, thô lỗ kéo ra mà ngồi xuống, không khách khí mà rót cho mình chén trà, uống vội vàng!
Tử Hạ nhìn huyết ảnh từ trên xuống, rất nhanh khôi phục tâm trạng, chỉ nghĩ là hai thuộc hạ đứng sau, doạ họ rồi!
Nàng cầm chén trà uống, không nhanh không chậm, mắt vẫn không rời bộ y phục màu tắc kè hoa của Huyết Ảnh, đây là sư phụ nàng sao, là người mà giang hồ kính trọng sao, là Cung chủ tiền nhiệm của Huyền Cơ Cung sao?
“ Bọn họ đánh người? Chẳng lẽ người không biết vận nội lực trả họ sao?”.
Ánh mắt của Huyết Ảnh như mới vỡ lẽ:
“ Phải a, làm sao ta lại không nghĩ ra, haiii, lúc đó dùng nội lực thì có lẽ không thảm như bây giờ!”. Huyết Ảnh dừng động tác uống trà, tay trái giơ lên gõ vào trán một cái!
Tử Hạ và hai thuộc hạ đằng sau dưới trán chảy ra ba vạch hắc tuyến!
“ Vậy lần này người xuất sơn là muốn làm gì?”. Nàng nhớ sư phụ đã từng nói xuất sơn ở ẩn, lần này xuất sơn có lẽ là có chuyện!
“ Ừm, có chuyện quan trọng lắm đấy, liên quan đến Hiên Viên Quốc chúng ta!”. Huyết Ảnh lập tức trở lại nghiêm túc.
---------
Huyết Ảnh rốt cuộc sau khi nói ra chuyện quan trọng kia thì lại rời đi, nói là đi Đông Hoa Quốc tìm Huyết Mẫn Phó Cung!
Nàng vẫn phải nán lại đây có lẽ là khoảng một ngày nữa.
“ Hai ngươi đi điều tra về Long mạch một chút, xem thử rốt cuộc tấm bản đồ Long mạch kia đang ở đâu?”. Tử Hạ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, phân phó cho hai người y phục đen đứng đằng sau.
“ Vâng!”. Rất nhanh, thân ảnh hai người đó biến mất trong không khí. Căn phòng chỉ còn lại Tử Hạ, dáng nàng nhìn từ đằng sau trông vô cùng cô độc, ánh mắt nàng nhìn xuống con đường ồn ào trước mặt:
“ Có lẽ lên ra ngoài giải toả tâm trạng!?”.
Tử Hạ trước giờ đều không thích nhộn nhịp hay chốn đông người, bởi nàng nghĩ nó vô cùng phức tạp và thị phi. Có lẽ vì, hằng ngày bên cạnh nàng có Lăng Thiên Ân lắm mồm, Sở Dạ Nguyệt và Diệp Vân Du!
“ Tiểu thư, cô tỉnh rồi! Hại em lo lắng muốn chết!”. Giọng nói non nớt phát ra từ căn phòng nồng nặc mùi thuốc.
“ Được rồi mà, dù sao ta cũng không có việc gì, em không cần làm quá lên như vậy!”.
Vốn dĩ Tử Hạ cũng không bận tâm lắm về câu chuyện trong căn phòng kia. Nhưng, khi nghe đến câu nói thứ hai kia, cước bộ nàng liền khựng lại, giọng nói dễ nghe này thật quen thuộc, vô cùng quen thuộc, Sở Dạ Nguyệt!
Tử Hạ kìm nén tâm trạng đang nhao nhao trong lòng, nhẹ nhàng bước đến gần căn phòng, ngón trỏ khoét một lỗ nhỏ, mắt ghé vào căn phòng. Tròng mắt nàng mở thật to, không thể tin được!
“ Kẻ nào?”. Sở Dạ Nguyệt tung một cây kim ám khí về phía cửa, nàng rõ ràng nhìn thấy có bóng người ở cửa chính. Mai Ly nghe vậy cũng quay đầu lại, chỉ nghe có một tiếng cười khẽ thật dễ nghe.
“ Sở Dạ Nguyệt, lâu ngày không gặp, cậu thật sự muốn ám sát mình?”. Tử Hạ nhẹ nhàng đẩy cửa, theo quan sát vừa rồi của nàng, cái tính khí này thì đúng là của Dạ Nguyệt!
Sở Dạ Nguyệt đang ngồi trên giường nghe thấy giọng nói đầy quen thuộc thì bật dậy, con ngươi giãn ra, chạy thật nhanh ra cửa.
“ Tử Hạ, Tử Hạ, là cậu phải không?”. Đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì hốc mắt đỏ lên.
“ Tử Hạ, mình rất nhớ mọi người, thật sự rất nhớ mọi người!”. Sở Dạ Nguyệt xúc động đến mức nước mắt tích tụ không bao lâu quanh hốc mắt liền trào ra. Giống như, mấy tháng qua cô đơn, lại có chút lo sợ làm nàng vỡ oà, mọi cảm xúc đều theo nước mắt trong suốt trào ra. Sở Dạ Nguyệt nàng thật sợ, rất sợ, nếu như đám Lăng Thiên Ân không xuyên đến thời không này, liệu có phải nổ banh xác ở nơi xảy ra tai nạn máy bay hay không?
Sở Dạ Nguyệt cứ như vậy ôm Tử Hạ mà khóc oà lên, ướt cả một vai áo.
Tử Hạ hốc mắt cũng có chút chua xót, nàng nghĩ, Sở Dạ Nguyệt cũng xuyên đến đây, liệu có phải hay không Lăng Thiên Ân và Diệp Vân Du cũng xuyên đến?
“ Nguyệt, được rồi mà. Cậu xem, có phải lâu ngày không gặp mà đã nhớ mình như vậy, còn xúc động tới mức khóc ướt áo của mình!”. Tử Hạ thật có chút buồn cười nhìn Tiểu Nguyệt đang ôm chặt nàng.
Tiểu Nguyệt sụt sịt mũi, buông Tử Hạ ra, vành mắt vẫn còn chút hồng hồng; gặp được người mà nàng xem như là người thân thật tốt:
“ Liễu Tử Hạ, cậu từ bao giờ biết nói đùa rồi?”.
“ Mình mới không có!”. Tử Hạ bước vào trong phòng, ngó xung quanh rồi mới khép cửa lại. Nàng cũng tiện tay tháo chiếc khăn che mặt xuống.
“ Sao lại phải mang khăn?”. Tiểu Nguyệt nhìn Tử Hạ lâu ngày không gặp mà lại mang dáng vẻ thần bí, nhịn không được mới hỏi.
“ Lát nữa mình sẽ giải thích sau!”. Tử Hạ tự ngồi xuống, rót cho mình chén trà nguội trong ấm.
“ Tiểu thư, cô và vị tiểu thư này….”. Mai Ly nãy giờ vẫn ngốc lăng mới định thần lại được. Sau khi theo hầu tiểu thư, nàng ấy không hề biết Sở Dạ Nguyệt có bằng hữu ở nơi này, lại càng chưa thấy tiểu thư khóc, hơn nữa còn khóc lớn như vậy!
Mai Ly lại dùng ánh mắt tò mò quan sát Tử Hạ, tiểu thư nhà mình đã đẹp như vậy, đến bằng hữu của nàng cũng là một mỹ nhân!
-M.A