Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

chương 76: 76: kết thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Tiểu Sở cầm lấy micro thêm vào đó là những bằng chứng được chiếu lên.

Lý Tiểu Sở thật ra không phải là con gái của Lý Gia Kiệt, mẹ của cô đã mang thai con của một người khác trước khi bị ép gả cho Lý Gia Kiệt vì hôn ước của hai gia đình, chuyện mẹ cô mang thai ba tháng cũng chẳng ai biết.

Người yêu của Lý Gia Kiệt lúc này chính là Phạm Ngọc Lan, bà ta đang du học ở Pháp nghe tin liền tức giận, bà ta không cam tâm bị người khác cướp mất vị trí Lý phu nhân nên đã bắt đầu lập kế hoạch trừ khử mẹ cô.

Sau khi mẹ cô sinh ra cô chẳng ai nghi ngờ điều gì bởi vì mẹ cô giả vờ ngã để nói bản thân sinh non và cũng vượt qua cửa tử, đêm đó Phạm Ngọc Lan cũng về nước còn dẫn theo một đứa trẻ nó chính là Lý Phong.

Lý Phong trong một lần bị lạc đã bị bà ta đưa về, lúc đó anh chỉ tầm 3 tuổi.

Phạm Ngọc Lan trở về và nói với Lý Gia Kiệt đứa trẻ chính là con ông ta, bà ta còn chu đáo cho người làm giả giấy xét nghiệm khiến Lý Gia Kiệt không tin không được.

Đêm trước khi mẹ cô xuất viện, Phạm Ngọc Lan đã đến tìm mẹ cô ăn nói khiêu khích, còn bảo sẽ không để Lý Tiểu Sở sống đến năm 10 tuổi.

Mẹ cô tức giận đã xảy ra ẩu đả với Phạm Ngọc Lan, cuối cùng mẹ cô bị Phạm Ngọc Lan đẩy khỏi cửa sổ mà chết.

Chẳng ai biết Phạm Ngọc Lan là hung thủ, bà ta có đeo găng tay cũng chẳng có camera, nhưng có một người đang thám hiểm những điều kì bí trong bệnh viện đã vô tình quay lại.

Hắn ta còn đem video ra để tống tiền Phạm Ngọc Lan trong suốt những năm qua và mọi thứ đã được người của Lý Tiểu Sở tìm thấy.

Tất cả mọi người nghe xong liền hoang mang tột độ, Lý Gia Kiệt không đứng vững mà ngã quỵ ra đất, cảnh sát cũng đã đứng ngoài cửa, ngay lúc này Thẩm Bạch Long vừa nghe điện thoại xong liền vội vã chạy lại phía cô.

- Lý Tiểu Sở anh họ tôi đột nhiên ra sân bay rồi, cô mau đến đó đi - Thẩm Bạch Long nói.

Lý Tiểu Sở ngạc nhiên, vội vàng cầm lấy váy cưới chạy ra ngoài cả giày cao gót cũng bị cô vứt đi, lúc này đi không còn điều gì quan trọng hơn việc tìm thấy Thẩm Hoắc Nam.

Cô vội bắt một chiếc taxi đến thẳng sân bay, ngược tài xế dù rất hoang mang vì cô nhưng ông ta vẫn chở cô ra sân bay, cô không ngừng hối thúc ông ấy chạy nhanh hơn.

- Trời ơi cô gái, cô trốn khỏi hôn lễ theo tình nhân hay sao mà đòi tôi chạy nhanh thế? Tôi đã cố gắng lắm rồi - người tài xế nói.

- Chú ơi, chạy nhanh hơn nữa đi ạ nếu không con sẽ mất anh ấy -

Lý Tiểu Sở uất nghẹn, chỉ sợ nếu lần này cô không gặp được anh thì sau này không còn cơ hội nữa.

"Tại sao vậy? Tại sao anh không đợi em thêm một chút? Làm ơn, đợi em lần này nữa thôi rồi chúng ta sẽ không xa nhau nữa"

- Cháu gái, nếu cháu đã yêu người con trai kia như thế vậy sao còn gả cho người khác? -

- Chúng cháu! chỉ là diễn kịch thôi, nhưng người yêu cháu anh ấy không biết - cô trả lời.

- Được rồi, chú sẽ cố gắng chạy nhanh hơn -

Đến sân bay, Lý Tiểu Sở tháo vòng tay của mình ra đưa cho bác tài xế xem như trả tiền rồi vội vã chạy vào.

Ai cũng nhìn cô nhưng nhường như Lý Tiểu Sở chẳng thấy những ánh mắt đó, cô đưa mắt nhìn xung quanh tìm hình bóng của anh.

- Thẩm Hoắc Nam, Thẩm Hoắc Nam -

Vốn là con người hay ngại nhưng ngay lúc này cô không còn quan trọng việc đó nữa, cô cứ gọi mãi như thế rồi chạy đi tìm.

Nhưng chẳng có một lời hồi đáp, cô ngã quỵ xuống nền đất lạnh lẽo rồi bật khóc nức nở.

- Anh đừng như vậy có được không? Nghe em giải thích một lần thôi, Thẩm Hoắc Nam -

Có lẽ anh đi rồi, anh đi thật rồi và thế là cô mất anh cả cuộc đời này chỉ sợ chẳng thể gặp lại cũng giống như câu hát: Có những người, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không còn gặp lại.

Mọi thứ kết thúc rồi, kết thúc cuộc sống bị Lý gia áp đặt, kết thúc cuộc sống phải trốn chạy mỗi ngày, kết thúc mọi âm mưu, kết thúc chuỗi ngày hạnh phúc bên anh, để lại trong cô là một mối tình dở dang.

Lý Tiểu Sở một thân cô đơn rải bước trên đường nơi những hạt mưa đang rơi không ngừng, có lẽ trời cũng đang khóc cho đôi ta!

Đôi chân cô đã rướm máu, váy cưới trắng tinh cũng dính bẩn, đôi mắt lấp lánh mỗi khi nhìn anh ngày nào cũng đã trở nên vô hồn, nước mắt rơi hòa vào cơn mưa.

Thẩm Hoắc Nam đi rồi, anh đã rời xa cô và cũng đem cả tình yêu của cô mà rời đi.

__________________

Anh ngồi trên máy bay đưa mắt ra nhìn lại thành phố mình đã sống.

- Tạm biệt nơi này cũng tạm biệt em, chỉ mong em có thể hạnh phúc với những gì em đã chọn -

Thẩm Hoắc Nam dựa đầu vào ghế, từ từ nhắm mắt kèm theo đó là giọt nước mắt của anh.

"Lý Tiểu Sở tôi thật sự rất ghét em, một kẻ đùa giỡn tình cảm của người khác, đùa giỡn với tình yêu của tôi, tôi chẳng muốn nhìn em hạnh phúc chút nào sao em có thể hạnh phúc trong khi tôi đau khổ vì em? Tôi ghét em, nhưng tôi cũng yêu em, thật sự yêu cái cách mà em thể hiện tình cảm với tôi, yêu đôi mắt lấp lánh mỗi khi nhìn tôi, cũng yêu cái dáng vẻ cặm cụi nấu ăn trong bếp của em, yêu cách em chăm sóc tôi, yêu cách em tức giận khi thấy tôi bị hại, tôi yêu mọi thứ thuộc về em, có lẽ yêu nhất là khoảng khắc em mặc váy cưới trong thật đẹp nhưng! nó chẳng dành cho tôi, nếu có một ngày tôi gặp lại em hãy mỉm cười thật tươi và nói với tôi rằng: em thật sự đang rất hạnh phúc, Lý Tiểu Sở cảm ơn em vì tất cả"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio