Đinh Thiếu Kiệt vô cùng đắc ý mà nhìn sĩ khí của đám thanh niên đại diện cho Đại Võ suy giảm, thầm khen ngợi chủ ý của chính mình!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, chắp tay rồi nói: "Bệ hạ, vừa rồi sau khi nghe Đỉnh thám hoa đại diện cho Đại Viêm nói xong, trong lòng thần rất xúc động, vô cùng cảm khái, cũng có đôi lời muốn nói, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Nữ đế khẽ chớp mắt một cái, không biết hắn lại định làm trò gì nữa đây. Nhưng xuất phát từ sự tin tưởng đối với hắn, nàng cười nói: "Ái khanh, có lời gì, thì cứ nói thẳng ra đi!"
"Tạ bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn lên, nhìn văn võ cả triều một lượt, rồi than thở: "Thật ra thần, cũng không phải là người của Đại Võ!"
"Hảt" Tất cả mọi người ở đây đều xôn xao. Vị trạng nguyên lang đỗ đầu tam nguyên của Đại Võ, tế tửu của Quốc Tử Giám, lại không phải là người Đại Võ sao?
Nữ đế hơi ngạc nhiên, nhưng nhớ tới lai lịch của của hắn, nàng lại hiểu ra đôi điều.
Sau khi Lâm Bắc Phàm trở thành trạng nguyên, nàng đã từng phái người bí mật đi điều tra thân phận và lai lịch của Lâm Bắc Phàm.
Nhưng chỉ điều tra được chuyện từ ba năm trước. đến nay, những chuyện trước đó nữa thì không điều tra được gì cả, cứ như thể hản đột nhiên xuất hiện vậy.
Bây giờ hắn lại lên tiếng nói như vậy, điều này khiến nữ đế rất tò mò.
"Ái khanh, vậy ngươi vốn là người của nước nào thế?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Thần là người ở vùng núi hoang vắng, không phải là người của nước nào cả! Khi ấy, nơi mà ta sống nằm ở biên giới giữa hai nước Đại Viêm và Đại Võ, muốn tới Đại Viêm thì rất gần! Nhưng để thể hiện tài năng của bản thân, để tạo phúc cho muôn dân, ta chọn đến Đại VõI"
'Tam hoàng tử của Đại Viêm không nhịn được: "Lâm tế tửu, nếu ngươi muốn thể hiện tài năng của bản thân, tại sao lại không đến Đại Viêm bọn ta cơ chứ?”
"Đến Đại Viêm các ngươi, thì có gì tốt nào?”
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại.
Tam hoàng tử dang tay ra, nói một cách rất khí phách như sau: "Đại Viêm ta chính trị thanh liêm, mưu cầu người tài, như biển lớn được muôn sông đổ về! Phàm là người có học vấn, đều được trọng dụng! Lâm tế tửu, với học vấn của ngươi, đến Đại Viêm ta, chuyện thăng quan tiến tước chỉ trong tầm tay!"
Lâm Bắc Phàm khế mỉm cười: "Tam hoàng tử, ngươi nói đùa rồi!"
"Ta nói đùa sao?" 'Tam hoàng tử bối rối. "Đúng vậy! Ngươi xem những vị tài tử này đi!"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào nhóm tài tử đại diện cho đất nước đang đứng bên cạnh tam hoàng tử, nói: "Bọn họ đều xuất thân là một tiến sĩ như bản quan, từ đó đến nay đã hơn nửa năm rồi! Bản quan, hiện giờ đã là tế tửu Quốc Tử Giám của Đại Võ, nếu được thăng thêm một cấp nữa, thì sẽ trở thành quan viên chính tứ phẩm! Ngươi nhìn lại bọn họ mà xem, bây giờ bọn họ đang làm quan gì thế?"
'Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà há miệng: "Hả, chuyện này..."
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn Đinh Thiếu Kiệt, nói với phong thái oai phong của một vị quan trấn áp hắn ta: "Đinh Thiếu Kiệt, ngươi là thám hoa lang của Đại Viêm! Bản quan hỏi ngươi, hiện giờ ngươi đang là quan mấy phẩm, có chức vụ ra sao?"
Đinh Thiếu Kiệt chậm chạp đáp: "Hiện giờ ta đang là biên tu của Hàn Lâm Viện, làm quan chính thất phẩm!"
"Làm quan hơn nửa năm nay, ngươi đã cống hiến được gì cho Đại Viêm?”
Lâm Bắc Phàm lại chất vấn một lần nữa.
Đinh Thiếu Kiệt lại được phen líu lưỡi: "Chuyện này... cũng không cống hiến được gì cải"
Hắn ta làm biên tu ở Hàn Lâm Viên, nói trắng ra chỉ là biên soạn vài cuốn sách, soạn thảo vài tài liệu, cũng giống như làm việc bàn giấy mà thôi.
Hắn cũng không nghĩ ra được, làm công việc này thì có thể cống hiến được thế nào? Cho dù có thật, thì chút cống hiến ấy cũng chẳng đáng nhắc tới.
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn sang một người khác: “Đường Dung, ngươi là trạng nguyên lang của Đại Viêm! Hiện giờ ngươi đang làm quan mấy phẩm, nhậm chức gì vậy?"
Trạng nguyên lang Đường Dung nói với vẻ hơi xấu hổ: "Hiện giờ ta đang là quan lục phẩm, làm tu soạn ở Hàn Lâm Viện!"
Chức quan này, thật ra cũng gần giống với Đinh Thiếu Kiệt, việc mà hắn ta làm thật ra đều là mấy chuyện lặt vặt, hơi g với thư ký trong văn phòng.
"Trong hơn nửa năm nay, ngươi đã cống hiến được gì cho Đại Viêm?”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi, Đường Dung càng xấu hổ hơn: "Cũng không cống hiến được gì, hổ thẹn!"
Lâm Bắc Phàm nhìn tới người thứ ba: "Lưu Hải, ngươi là bảng nhãn của Đại Viêm..."
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm cứ hỏi hết từng người một.
Người nào bị Lâm Bắc Phàm hỏi tới, đều ngượng nghịu đến không thể chịu nổi, chỉ hận không thể tìm một cái hang mà chui vào.
Bởi vì, bọn họ đều là tiến sĩ năm nay, tuổi của Lâm Bắc Phàm còn nhỏ hơn bọn họ, nhưng hẳn đã có địa vị cao, có tiếng nói trên triều đình, có thể quản lý đất nước, thể hiện tài năng đời này.
Hắn còn lập được rất nhiều công lao và cống hiến, vang danh thiên hạ, khiến cho người khác vừa ghen tị lại vừa ngưỡng mộ. Còn bọn họ thì ai nấy vẫn chỉ là quan nhỏ, chỉ là nhân vật tiểu tốt ở Hàn Lâm Viện, làm vài việc lặt vặt!
Chẳng hề tạo nên được chút thành tựu nào cả, cũng chẳng thể thực hiện được những hoài bão ấp ủ trong lòng! Sự chênh lệch này quá to lớn, càng nghĩ lại càng xấu hổ và hoảng hốt!
Lâm Bắc Phàm ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực: "Tam hoàng tử Đại Viêm, đây chính là đáp án của bản quan!"
"Bọn họ và bản quan đều có xuất phát điểm là tiến sĩ, nhưng hơn nửa năm qua, chức quan chưa từng được thăng thêm cấp nào, năng lực và tài hoa cũng chẳng có chỗ mà thể hiện, cứ lặng lẽ như thế, gần như đã bị người khác lãng quên rồi!"
"Gòn bản quan ở Đại Võ, lại không ngừng thăng quan tiến tước, từ một viên quan lục phẩm nho nhỏ, trở thành quan chính tứ phẩm như bây giờ, làm tế tửu của Quốc. Tử Giám! Ta còn được lên triều, phân ưu cho bệ hạ, mưu tính vì phúc lợi của người dân!"