Nữ đế suy nghĩ một chút, bổ sung nói: "Nhưng ái khanh là thừa tướng đương triều kiêm đại nguyên soái binh mã, quốc sự bận rộn, trong nhà không có nữ chủ nhân chăm sóc cũng không được! Như vậy đi, ngươi có thể nạp thiếp trước, nhưng cưới vợ có thể phải từ từ!"
Lâm Bắc Phàm: "...
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút, hỏi: "Xin hỏi bệ hạ, khi nào vi thần có thể cưới vợ, cưới người vợ như thế nào?”
"Cái này... Chờ trấm nghĩ kỹ xong rồi nói sau!"
Lâm Bắc Phàm lại ngẩn người, còn phải chờ ngươi nghĩ kỹ rồi nói sau? Lỡ ngươi quên thì phải làm sao?
Nhìn vẻ mặt sững sờ của hắn, trên mặt nữ để hiện lên một tia xấu hổ, ra vẻ nghiêm túc nói: "Ái khanh, ngươi yên tâm, chuyện của ngươi chính là chuyện của trấm, trầm chắc chắn sẽ không quên! Hôn nhân đại sự của ngươi, trẫm làm chủ giúp ngươi!"
Lâm Bắc Phàm lại ngẩn một lần nữa! Hôn nhân đại sự của ta còn cần ngươi làm chủ sao?
"Bệ hạ, vi thần có thể tự mình làm chủ chuyện hôn sự này, sẽ không phiền bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm khéo léo nói. Nữ đế trở nên kích động: "Không được! Ngươi thân là thừa tướng đương triều kiêm đại nguyên soái binh mã, chuyện hôn nhân không phải là trò đùa, chuyện liên quan đến sự ổn định của triều đình và Đại Võ! Cho nên, chuyện này trãm nhất định phải thay ngươi làm chủ!"
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi: "Bệ hạ, thật sự không cần, không nghiêm trọng như vậy đâu..."
Nữ đế vỗ bàn: "Quyết định một cách vui vẻ như vậy đi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Cuối cùng, hoàng mệnh khó trái, cái yếu không thể địch lại cái mạnh, Lâm Bắc Phàm đành phải rưng rưng tiếp chỉ.
Mà lúc này, trải qua thời gian mấy ngày, tam hoàng tử của Đại Viêm - Viêm Tinh Hà đã chạy về Đại Viêm, đồng thời cũng mang câu trả lời của Đại Võ trở về, hoặc là đánh hoặc là lui, không có con đường thứ ba để lựa chọn.
Binh mã của Đại Viêm tất nhiên sẽ không lui, nhưng cũng không dám đánh một cách tùy tiện. Cho nên hai quân vẫn đứng song song như cũ, vô cùng khắc chế.
Sau khi làm xong chính sự, tam hoàng tử lập tức hưng phấn chạy tới một tòa phủ đệ xa hoa: "Quốc sư, bản cung đến thăm ngươi!"
Chỉ nghe thấy cạch một tiếng, một đạo sĩ có thân hình mập mạp xuất hiện, vậy mà lại là Không Hư đạo trưởng đã biến mất đã lâu.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Từ sau khi bị Lâm Bắc Phàm đuổi ra khỏi Đại Võ, hắn ta đã dẫn theo tiểu đồ đệ của mình đi tới Đại Viêm. Dựa vào tay nghề luyện đan cùng với bản lĩnh giả thần giả quỷ đã nhanh chóng mê hoặc được hoàng đế Đại Viêm và bá quan triều đình, trở thành quốc sư đương triều, quyền cao chức trọng, được người ta tôn sùng.
"Tam hoàng tử điện hạ, ngươi đã trở lại rồi, không biết có lấy được xương rồng không?”
"Đương nhiên là có rồi!"
Tam hoàng tử đắc ý cười nói: "Bản cung ra mặt, sao có thể tay không trở về?"
Không Hư đạo trưởng vô cùng vui mừng: "Xương rồng ở đâu? Mau cho bần đạo nhìn xeml"
"Quốc sư mời xem!”
Tam hoàng tử thật cẩn thận lấy ra một cái hộp, sau đó mở cái hộp ra, cẩn thận lấy ra một cái bình ngọc từ bên trong, xương rồng để ở bên trong.
Không Hư đạo trưởng cẩn thận mở bình ra, đổ ra một chút bột phấn từ bên trong, phân kỹ càng, gật đầu nói: "Đây đúng là xương rồng rồi, làm phiền tam hoàng tử điện hạ quá"
Tam hoàng tử vội vàng hỏi: "Quốc sư, trong bình này có hai lạng rưỡi xương rồng, cộng với số lượng xương rồng mà lúc trước phụ hoàng cho ngươi, tổng cộng là năm lạng xương rồng! Nhiều xương rồng như vậy, phụ hoàng bảo ta hỏi ngươi có thể luyện được thành thuốc trường sinh bất lão không?"
Trong lòng Không Hư đạo trưởng trợn trắng mắt, hắn ta cũng muốn luyện thuốc trường sinh bất lão, nhưng vấn đề là hắn ta không biết!
Nhưng hắn ta là một kẻ dối trá kỳ cựu, không hoảng hốt một chút nào, chỉ khẽ lắc đầu, cười khổ nói: "Nào có dễ dàng như vậy? Mấy ngàn năm qua, không biết bao nhiêu quân vương muốn luyện thuốc trường sinh bất lão nhưng có mấy người thành công chứ? Một người cũng không có! Cũng chỉ có bây giờ xuất hiện xương rồng là vật chí bảo trong thiên hạ mới có thêm một tia hy vọng!"
Tam hoàng tử cười khổ theo: "Thật đúng là vậy!"
"Điện hạ không cần lo lắng, hiện tại chúng ta đã có xương rồng, công thêm sức lực của toàn bộ đất nước thu thập thiên tài địa bảo, đã có nhiều hy vọng hơn quân vương trước kia r hỉ cần nguyên liệu đầy đủ, bần đạo chắc chắn năm mươi phần trăm luyện chế ra được thuốc trường sinh bất lão! Cho dù không luyện ra được thuốc trường sinh bất lão, nhưng một vài viên đan dược kéo dài tuổi thọ thì không thành vấn đề!" Không Hư đạo trưởng không ngừng nói nhảm, phun ra những lời hứa suông.
Tam hoàng tử mừng rỡ: "Vậy thì có làm phiền quốc sư rồi”
"Nhưng xương rồng này vẫn quá ít!"
Không Hư đạo trưởng tiếc hận nói: "Nếu như có thể có được mấy cân xương rồng, bần đạo lập tức có thể khai lô luyện đan, luyện chế ra thần dược mà các ngươi cần!"
"Quốc sư nói rất đúng, chỉ là xương rồng đã bay đi, không thể có được lượng lớn xương rồng!" Tam hoàng tử cười khổ.